Chương 361: Thạch Hạo Ám Sát
Tiêu Nguyên soái hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đến có chuyện gì muốn nói? ͏ ͏ ͏ ͏
Liễu Không Huyền buông hai tay xuống, đối diện với Tiêu Nguyên soái mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, hôm nay trên chiến trường, ta phát hiện tu sĩ trong Trấn Tây quân vô cùng ít ỏi, chỉ có một mình Viên Phần nhưng lại có thể kham được cả một trận chiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thế nào? Trong quân ta cũng không có tu sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Liễu Không Huyền lóe lên một tia tàn khốc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng chúng ta có thể điều động được lượng lớn tu sĩ nhất giai trở lên, dùng tu sĩ làm quân lính, nhất định có thể trở thành một thanh đao nhọn, tung hoành chia cắt Trấn Tây quân, giết không còn manh giáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt Tiêu Nguyên soái sáng lên, thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu sĩ làm quân lính! ͏ ͏ ͏ ͏
Sự thất bại khiến lòng hắn dâng lên một cỗ sốt ruột, cách này chắc chắn có thể thực hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn quay đầu nhìn về phía Chung Đoạn Nhận khẩn thiết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này chỉ có thể nhờ Thánh đường các ngươi giúp đỡ, quân trong Khánh Quốc không có được bao nhiêu tu sĩ, mỗi người đều là tướng lĩnh, không thể tuỳ tiện điều động. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái lập tức sửng sốt, vốn cho rằng Chung Đoạn Nhận sẽ từ chối, nghĩ bản thân hắn ra chiến trường sẽ có tổn thất, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để thuyết phục Chung Đoạn Nhận, thậm chí còn chuẩn bị cả một hố đao, không ngờ Chung Đoạn Nhận lại tuỳ tiện đồng ý như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái không biết rằng, trận chiến hôm nay Chung Đoạn Nhận đã bị Thạch Hạo làm cho khiếp sợ hoàn toàn, tuổi nhỏ nhưng tu vi không tầm thường, tài năng chiến đấu lại càng kinh người, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác sợ hãi, kẻ địch như người này tuyệt đối không thể lưu lại, bằng mọi giá phải đánh bại Trấn Tây quân, diệt sát Đạo môn vì đại cục. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Trấn Tây quân về doanh, chỉnh đốn đại quân, trời chiều u ám cuối cùng lại xuất hiện tuyết rơi như lông ngỗng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong soái trướng, lửa trong lò bốc lên khiến bên trong lều không quá lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ngồi trên ghế chủ vị, bên phải là các tướng lĩnh ngồi, bên trái là Bạch Vân dẫn đầu một nhóm tu sĩ Đạo môn ngồi, sắc mặt Bạch Vân, Ninh Khuyết đều lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đàng hoàng ngồi tại chỗ, ngón tay hơi hoạt động, đao khí sắc bén xoay chuyển trên đầu ngón tay, giống như một loại đao pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngồi ghế trong, rung đùi, ném vào trong miệng vài viên đan dược, nhai vài cái rồi nuốt xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng quay đầu nhìn Bạch Vân hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, ngài cảm thấy thế nào về trận chiến này? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân trầm tư một lát rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối thủ rất mạnh, ta hiểu rất rõ Chung Đoạn Nhận, tu vi tứ giai hậu kỳ, sư huynh hắn còn không phải đối thủ của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quang Minh nguyên khí của Hải Siêu giáo chủ, có năng lực chữa trị rất mạnh, chỉ cần có mặt hắn, Khánh Quốc sẽ không có thương binh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng không yếu! Có đan dược ta luyện chế, chúng ta cũng không có thương binh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan dược luyện chế? Thạch Hạo đột nhiên bừng tỉnh, vô thức quay đầu nhìn Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân dừng lại, gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh nói đúng lắm, có đan dược của sư huynh, binh sĩ của chúng ta sẽ không lo bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi nghiêm trang nói thêm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng cái tên Đan Thanh kia rất phiền toái, hắn có thể luyện chế độc dược, còn có thể điều khiển linh hỏa. Tục ngữ nói thủy hỏa vô tình, nếu hắn dùng linh hỏa đốt doanh trại chúng ta, hỏa thiêu liên doanh phiền phức rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cũng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng nghĩ như vậy, uy lực trên chiến trường từ ngọn lửa kia của hắn quá lớn, nếu phát ra với binh sĩ, quân trận sẽ hỗn loạn ngay lập tức. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên phải Viên Phần mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác chúng ta đánh thắng trận chiến này, ngược lại chúng ta không thể tấn công, mà còn buộc phải phòng ngự? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu nặng nề đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc này đơn giản, đêm nay ta sẽ đi giết hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch đạo trưởng đừng quá kích động, tùy tiện vào thành sẽ bị bao vây rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đắc ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn sẽ không phát hiện được ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Quang mang trên thân lóe lên, thân ảnh bỗng chốc biến mất, một con chim ưng trên ghế vẫy cánh bay, trên thân không có chút khí tức cường giả nào, mà chỉ như một con chim ưng bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Chim ưng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi chờ đấy, ta đi một lát sẽ về. ͏ ͏ ͏ ͏
Cánh vung lên bay ra ngoài, rèm lều ‘xoàn xoạt’ một tiếng xốc lên, chim ưng vút thẳng lên trời, biến mất trong màn tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đột nhiên đứng lên, sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh quá lỗ mãng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên nghiêm trang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi ra ngoài thành tiếp ứng cho sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba sư huynh đệ lập tức đi ra ngoài, ra khỏi soái trướng hóa thành đạo lưu quang phóng lên tận trời. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng, ‘ầm’ mấy cỗ khí tức cuồng bạo bỗng bộc phát trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏