Dị Thế Đạo Môn

Chương 362: Về Quan Xin Giúp Đỡ

Chương 362: Về Quan Xin Giúp Đỡ
Từng tiếng gầm thét quanh quẩn trên không trung thành trì. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tặc tử, to gan! ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm càn... ͏ ͏ ͏ ͏
- Chết đi cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo hỏa trụ thanh sắc từ trong thành phóng lên tận trời, bên trong hỏa trụ có một con chim ưng được kim quang bao bọc bất ngờ bay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo đao quang đen nhánh chém về phía chim ưng. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim quang trên thân chim ưng lóe lên, thân ảnh Thạch Hạo hiện ra, đột nhiên vung ra Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng... Tiếng va chạm cực mạnh vang lên trên không, một đạo liên y quét ngang qua, Thạch Hạo mượn lực va chạm bay ngược ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh trường kích từ dưới hướng lên trên, như một mũi tên đâm thẳng về phía Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Thạch Hạo bỗng chốc biến mất, trường kích đâm vào không khí, chim ưng mang theo khí tức cuồng bạo phóng vào không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo biến thành chim ưng linh hoạt bay ra ngoài, tốc độ nhanh chóng xông ra khỏi thành trì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc từng đạo khí tức cuồng bạo trong thành bộc phát, mấy người Bạch Vân ở ngoại thành đều biến sắc, đột nhiên bay lên giải phóng pháp lực, trong đêm tối như những ngọn đèn sáng rất dễ trông thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Chim ưng bay đến trước mặt mấy người Bạch Vân, quang mang lóe lên hóa thành dáng vẻ Thạch Hạo, quay người cười hì hì nhìn Tiêu Nguyên soái, Chung Đoạn Nhận đang đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được lắm, các ngươi được lắm, dám xông vào thành hành thích? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, thành công chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tiếc nuối lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hùng hồn nhìn Tiêu Nguyên soái, kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này... Sư huynh ta không thành công, làm gì cứ đuổi theo mãi không buông? Ngươi bao lớn rồi, còn nhỏ mọn như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Tiêu Nguyên soái tối sầm lại, gì mà gọi là không thành công? Chẳng lẽ muốn hắn giết được bản nguyên soái mới có thể đuổi giết sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch huynh, có phải rời khỏi Thánh đường rồi thấy không quen không? Lá gan cũng nhỏ đi, ngay cả tư cách đối chiến với Bản tọa cũng không có? Năm đó Tiểu Ngũ là chính tay ta giết! Trước khi nàng ta chết, vậy mà còn cầu xin ta đừng gây khó dễ cho ngươi, ngươi nói xem có buồn cười không? ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe mắt Bạch Vân run rẩy một chút, ánh mắt nhìn về phía Chung Đoạn Nhận lập tức lạnh đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ở bên cạnh nhắc nhở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ, hắn đang chọc tức ngươi, đừng mắc lừa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn đánh hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lắc đầu, nghiêm trang đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy vị sư huynh, chúng ta lui! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Bạch Vân, Thạch Hạo bay về nơi xa, Tiêu Nguyên soái, Chung Đoạn Nhận vẫn đứng trên không thành trì, không truy kích. ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng, mấy người Thạch Hạo trở về soái trướng trước đó, Lý Vân Hồng lập tức đỏ mắt ra đón, nhìn thấy mọi người bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo đạo trưởng, lần sau xin ngài đừng xúc động như vậy nữa, hại Tiểu Vương cả đêm ngủ không ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhìn Lý Vân Hồng, sắc mặt mệt mỏi trũng sâu, đúng là cả đêm không ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chúng ta vào trong rồi nói! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhẹ gật đầu, mấy người đi vào trong lều vải, ngồi xuống theo thứ tự chủ khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhìn Thạch Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch đạo trưởng, đêm qua hành động thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đan Thanh kia quá cẩn thận, ở cùng một tiểu viện với Chung Đoạn Nhận của Thánh đường, lúc rạng sáng ta ra tay thì bị phát hiện ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng trầm tư một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau lần này, chắc chắn bọn hắn sẽ càng cẩn thận hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ trên ghế nhảy xuống, bất đắc dĩ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại chỉ có thể để ta quay về xin sư phụ ban tặng một pháp môn thu hỏa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt Lý Vân Hồng sáng lên, hỏi Quán chủ đúng là một biện pháp tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi xa trên đỉnh núi, Lý Bình An nhìn vào gương đặt trước mặt không còn gì để nói, được lắm... Có chuyện liền đi hỏi sư phụ, ngươi bảo sư phụ ngươi phải hỏi ai đây? Nếu sư phụ ngươi không giải quyết được, chẳng phải rất mất mặt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ quân doanh phóng lên trên trời, bay về hướng Tam Thanh quan, giữa trưa đáp xuống trước cổng chính Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài tiền tuyến tuyết tung bay, còn ở Tam Thanh quan vẫn mặt trời chói chang, giữa trời đông giá rét mang theo một tia ấm áp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn ba chữ Tam Thanh quan vô cùng quen thuộc, vô thức nở nụ cười, trong lòng cảm thấy yên tâm, như người xa quê trở về nhà hưng phấn hét to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta về rồi đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Đẩy cửa lớn đạo quán ra, chạy vội vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong viện dưới gốc đào, Thanh Vũ đang ung dung nằm trên ghế, nghe thấy tiếng Thạch Hạo lập tức sửng sốt bật dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhảy đến trước mặt Thanh Vũ, tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư tỷ, sư phụ đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất