Chương 370: Minh Vi Thương Gặp Lý Bình An
Minh Vi Thương nhìn cảnh tượng Trấn Tây quân trong mặt hồ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản tọa thừa nhận, Đạo môn ở ẩn trước đây của ngươi có tu luyện giả rất khủng bố. Nhưng hiện tại thế đạo thay đổi, chỉ ngũ giai đừng mong đến việc chi phối thiên hạ, ngay cả Khánh Quốc ngươi cũng không thể nào chi phối được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì Đường chủ cứ mỏi mắt mong chờ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương dừng lại một lúc rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong đã từng bái nhập Tam Thanh quan ngươi, kịp thời thu tay lại! Nể mặt Bạch Phong, Bản tọa có thể tha cho các ngươi một con đường sống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ tin chắc các ngươi sẽ thắng đến thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thắng lợi bây giờ của ngươi chẳng là gì cả, đừng nói át chủ bài của Khánh Quốc và Thánh đường chúng ta, chỉ riêng trận chiến này bọn hắn đã không nắm chút phần thắng nào, đây chính là nội tình, nội tình của Đạo môn ngươi quá nông cạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa hẳn đã vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhìn Lý Bình An một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu muốn mời tu sĩ cao giai đánh lén, Bản tọa khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi. Bọn hắn đã làm tốt phòng ngự, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi cơ hội đánh lén. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha ha đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ cứ nhìn mà xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt chăm chú nhìn vào Bạch Hiểu Thuần, trong mắt tràn đầy vẻ hận thiết bất thành cương, tiểu tử thối, dạy ngươi Ngũ Hành đại độn để làm gì? Trực tiếp độn vào hạ dược đi chứ! Không phải ngươi có rất nhiều phế đan sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại doanh Trấn Tây quân, Bạch Hiểu Thuần liên tục hắt xì hai cái, sờ mũi nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn là sư phụ đang nhớ ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt lộ vẻ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai... Sư phụ thực sự quá thương ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh, Thạch Hạo, Ninh Khuyết không còn gì để nói. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiếc thuyền nhỏ giữa hồ nước, Minh Vi Thương đang ngồi bên cạnh Lý Bình An, vươn tay ra bạch quang hội tụ hình thành một cần câu màu trắng óng ánh, cần câu rủ xuống một tia sáng vào trong nước, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lâu lắm rồi không câu cá, hôm nay bồi Quán chủ hưu nhàn một phen vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giật mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường chủ đến thăm bần đạo sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi nhịn không được bật cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo không phải loại không biết xấu hổ như Khánh Đế kia, sẽ không ra tay với các binh sĩ bình thường của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Điểm ấy Bản tọa tin Quán chủ, nhưng có vài binh sĩ không phải binh sĩ bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không phản bác, hai người lẳng lặng ngồi trên thuyền nhỏ giữa hồ nước thả câu, với không khí căng thẳng ở chiến trường nơi xa, hình thành hai thái cực. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau, nhóm Lý Vân Hồng lại tập trung trong đại sảnh nghĩ cách, mấy ngày nay phòng thủ mà không chiến, đã bị Khánh quân ép rút lui mấy chục dặm, lui vào trong thành trì chiếm lĩnh được trước đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngồi trên ghế, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ném một viên đan dược vào trong miệng, ấp úng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ có thể có cách gì, hắn không thể vô duyên vô cớ biến ra người được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời gian Đạo môn ta xuất thế vẫn quá ngắn, nội tình chưa đủ. Sư huynh, làm phiền ngươi quay về một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhẹ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài một binh sĩ chạy vào đại sảnh, nửa quỳ trên mặt đất cúi đầu báo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, cửa Tây bên ngoài thành có người cầu kiến, nói là đạo trưởng đến trợ giúp chư vị chút sức lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Giúp bọn ta một chút sức lực? Đám Thạch Hạo nghi ngờ liếc nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tỉnh táo tinh thần, đứng lên khỏi ghế cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, đi ra xem một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đoàn người đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra khỏi phủ thành chủ, Lý Vân Hồng cùng chư vị tướng lĩnh cưỡi ngựa chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm Thạch Hạo không nhanh không chậm đi phía trước, đi còn nhanh hơn ngựa chạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát, mọi người đi đến trước cửa Tây thành, cửa lớn ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tông chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía những người khác cũng đều rất quen thuộc, Kim Điêu hóa thành lão giả, hôi hùng hoá thành trung niên. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng chắp tay cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến các vị đạo trưởng... ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng thay nhau chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến các vị đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù cưỡi ngựa cũng không dám kiêu ngạo và lỗ mãng, tạm thời không nói đến Quán chủ Tam Thanh quan, tuy trông mấy vị đạo trưởng còn nhỏ tuổi, nhưng không ai dễ trêu chọc, trong lòng cảm thán Tam Thanh quan nghịch thiên, càng thêm kiên định với suy nghĩ ôm đùi Tam Thanh quan, về phần Khánh Đế, vẫn cứ để bọn hắn chết đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm Lý Vân Hồng nhảy xuống khỏi ngựa, đi ra phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng tươi cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, các vị này là? ͏ ͏ ͏ ͏