Chương 376: Các Đời Khánh Đế
Một trận âm phong thổi qua Từ Đường, từng pho tượng Đế Hoàng được bao phủ bởi một tầng sương mù, có vài pho tượng thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, có lẽ thần hồn đã mất đi ở Minh giới, cũng có thể là không hưởng ứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế vung tay lên, những pho tượng không có phản ứng phịch một tiếng nổ tung hết. ͏ ͏ ͏ ͏
- To gan... ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm càn... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vài tiếng quát chói tai từ trong pho tượng truyền ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế ngẩng đầu nhìn bọn hắn, trong ánh mắt hiện lên hàn ý, lạnh giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là một đám người chết, ai cho các ngươi lá gan dám quát nạt với trẫm? Câm miệng lại hết cho trẫm! ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh nhất thời ngừng lại, từng cỗ quỹ khí nồng đậm từ trong pho tượng lan tràn ra, nhiệt độ trong Từ Đường bỗng chốc hạ xuống thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Pho tượng thấp nhất mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Long Nhi, chớ có làm càn, mau nhận lỗi với chư vị tổ tông. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế phi thân tiến lên, đi đến trước mặt pho tượng này, mặt đối mặt với pho tượng lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là ngươi, chính là hảo nhi tử ngươi sinh, dám khi quân phạm thượng, lấy đệ phạt huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Quỷ tâm Đế Hoàng đời trước nhất thời phát lạnh, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương tuôn trào trong quỷ thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đặt tay trên đầu pho tượng, dùng lực nắm chặt đầu pho tượng, ‘phịch’ một tiếng đầu bật nát, một tiếng thét thảm thiết thê lương vang vọng trong đại điện, quỷ ảnh của Đế Hoàng đời trước biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Quỷ khí ngập tràn trong đại điện bỗng chốc rút lui, nhiệt độ bên trong lại tăng lên, rơi vào một mảnh yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đế Hoàng khai quốc ngồi ở ghế chủ vị dịu giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hậu bối của ta, ngươi muốn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế mở miệng lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hằng năm Khánh Quốc đại tế, lấy vận mệnh quốc gia cung cấp nuôi dưỡng các ngươi, che chở các ngươi ở Minh giới, khai cương khoách thổ thành tựu Quỷ Vương một phương, hiện tại Khánh Quốc nguy nan, đã đến lúc cần các ngươi xuất lực rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Các thế hệ tiên hoàng nhất thời không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế tàn nhẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu các ngươi không đồng ý, trẫm sẽ phá tượng thần của các ngươi, đào phần mộ của các ngươi lên, chặt đứt tế tự của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dám... ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm càn... ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nghịch bất đạo... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tiếng quát chói tai phát ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tròng mắt Khánh Đế hơi nheo lại lạnh giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt đầu từ các ngươi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng quát bỗng chốc biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế cười lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một đám người chết, còn tưởng rằng các ngươi vẫn là Đế Hoàng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Đế khai quốc bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói đi! Ngươi muốn chúng ta làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Tia máu lan rộng trong mắt Khánh Đế, lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tận khởi trăm vạn âm binh, giết chết Trấn Tây quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Đế khai quốc sâu xa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trăm vạn âm binh bước vào thế gian, sợ là tất cả Tây Phương đều hóa thành tử vực. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế lạnh băng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Qua vài năm dân chúng sẽ lại xuất hiện khắp nơi... ͏ ͏ ͏ ͏
- Được... Ta đồng ý thay bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Đế khai quốc trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế không chút do dự xoay người đi ra ngoài, sương mù bao phủ trên pho tượng chậm rãi tan đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vài ngày sau, trong quân doanh Trấn Tây quân bên ngoài Phù Phong thành, mấy người Lý Vân Hồng tập trung cùng một chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân ngồi bên tay trái, phía dưới theo thứ tự là Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết, Viên Phần, Ngưu Đại Lực, vân vân... ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng ngồi bên phải, phía dưới ngồi đều là một vài cường giả tán tu tham gia chiến đấu hoặc là chưởng môn các môn phái. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nặng nề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, rất không thích hợp! Mấy ngày nay có hàng loạt tu sĩ Thánh đường tiến vào trong Phù Phong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng cũng gật đầu nặng nề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai, ta ở đây cũng nhìn thấy Quang Minh nguyên khí dâng lên trong quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Một chiến sĩ mặc trường bào màu xám ngồi ngay sau Phong Thiên Dưỡng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có dự cảm, đây sẽ là một trận ác chiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều nhỏ giọng bàn tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lều trại đột nhiên tối sầm lại, áp lực nặng nề dâng lên trong lòng mọi người, sắc mặt mọi người đều đại biến, rất nhiều tu sĩ ở đây nhất thời sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Con ngươi Phong Thiên Dưỡng co rụt lại, gằn từng tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Khánh Đế hàng lâm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, đi xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người cùng đứng dậy đi ra ngoài lều trại, vừa ra đã thấy bầu trời bên ngoài chìm trong tối tăm, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, hình thành một luồng xoáy khổng lồ, bên trong luồng xoáy mây đen có một bóng người đang chậm rãi bay xuống, tiến vào trong Phù Phong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng quay đầu nhìn Bạch Vân, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy mau gọi Quán chủ đến đây, nếu không thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu nặng nề đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi đưa tay vẽ phù trong không trung, linh khí hội tụ giữa không trung hình thành một đường cong. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hốt hoảng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi mau nhìn... ͏ ͏ ͏ ͏
Tay Bạch Vân dừng lại, phù triện còn chưa thành hình đã chậm rãi tan đi. ͏ ͏ ͏ ͏