Chương 377: Đánh Thắng Được Không?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen còn chưa tan đi, mây trắng lại hội tụ đến, hình thành một bậc thang mây trắng từ bầu trời tràn xuống thẳng Phù Phong thành như thang trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên người Minh Vi Thương lóe lên bạch quang theo Bạch Vân thiên thê chậm rãi đi xuống, giống như thần linh hạ phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo Minh Vi Thương đi xuống, bên trong Phù Phong thành vang lên một khúc ngâm xướng thành kính chấn động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tán dương Vô Lượng Quang Thần, tán dương Thánh Đường Chi Chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
Có cả binh sĩ lẫn đệ tử Thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong quân doanh Trấn Tây quân, một mảnh yên lặng, dù là đệ tử bình thường hay tất cả các tu sĩ đều thấp thỏm trong lòng, nếu Khánh Đế đến làm lòng người sợ hãi thì Đường chủ Thánh đường đến, khiến họ không dậy nổi một chút chiến ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước soái trướng, một lão giả đi đến bên cạnh Phong Thiên Dưỡng. Lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tông chủ, ngươi cho ta một câu lời chắc chắn, Quán chủ có đánh thắng được Đường chủ Thánh đường không? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều nhìn về phía Phong tông chủ, đại đa số bọn hắn đều nghe Phong Thiên Dưỡng thuyết phục, lại thêm Khánh Quốc thật sự ép người quá đáng nên mới đến, hiện tại đột nhiên nhìn thấy Khánh Đế và Đường chủ Thánh đường đồng thời giáng lâm, chịu sự chi phối của Khánh Đế và Đường chủ Thánh đường sợ hãi lại trào dâng, thấp thỏm lo âu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng hừ lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao Bản tọa có thể lấy tính mạng của Bản tọa ra nói đùa? ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi xa trên đỉnh núi, khóe miệng Lý Bình An giật giật một cái, thật sự là người này còn táo bạo hơn người kia! Khinh bỉ loại hành vi giả tạo của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, các ngươi đã muốn chiến, bần đạo sẽ chiến! Có Chung Quỳ Trấn Ma kiếm trong tay, trong lòng Lý Bình An cũng vững vàng hơn chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt Lý Vân Hồng đầy sợ hãi, quay đầu nhìn Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Quán chủ có thể đánh thắng chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tự tin nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi! Sức mạnh của Quán chủ vượt qua sức tưởng tượng của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tầng mây trên trời lại phát sinh biến hóa, mây đen mây trắng quấn lấy nhau hình thành một vòng tròn lớn, chầm chậm xoay. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu ngạc nhiên kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là sư phụ, là sư phụ tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ ngẩng đầu nhìn lên vòng tròn lớn trên trời, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Cực Đồ, nhất định là Quán chủ tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi cung kính chắp tay lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ giáng lâm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay xoay người kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ giáng lâm... ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều dồn dập kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ giáng lâm... ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ sôi nổi kêu lên, cả đại doanh đều chỉ có một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung nghênh Quán chủ giáng lâm... ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh rung trời, khiến người trong Phù Phong thành đối diện đều giật nảy mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Phù Phong thành, Khánh Đế đứng tại một tòa nhà cao tầng, nhìn lên Thái Cực Đồ trên trời, con ngươi co rụt nhớ đến ký ức không mấy đẹp đẽ lần nào đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Thái Cực vân một đạo Thái Cực Đồ phát quang chậm rãi xuất hiện, Lý Bình An chân đạp Thái Cực Đồ bay xuống dưới, đáp thẳng xuống bên trong quân doanh, Thái Cực Đồ trên bầu trời chậm rãi tan đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong quân doanh, Lý Vân Hồng vội vàng chào đón, kích động cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Quán chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều thay nhau chào đón, dẫn đầu là Phong Thiên Dưỡng cung kính cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời chư vị đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người thuận thế đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm Thạch Hạo tiến lên, cung kính bái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đánh giá bọn hắn, khẽ gật đầu hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt, đã chín chắn hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy đệ tử ngại ngùng cười ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng chìa tay ra vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Quán chủ vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đoàn người đi vào bên trong lều lớn, sau khi tiến vào lều lớn, dưới sự mời mọc liên tục của Lý Vân Hồng, Lý Bình An bị ép ngồi ở ghế chủ vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, có chuyện gì vậy? Sao các ngươi đều tới? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì có người không đợi được, muốn đại quyết chiến sớm, hết thảy nhân quả đều giải quyết trong ngày mai. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại quyết chiến, trong lòng mọi người đều nghiêm trang hẳn đi, áp lực nặng nề tràn ngập trong lòng, bầu không khí bên trong soái trướng rơi vào trầm lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài Phù Phong thành, Vương Chấn Vũ cưỡi một con Hắc Hổ, ngẩng đầu nhìn lên tầng mây hỗn độn đen trắng trên bầu trời, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mây hôm nay thật đáng thương, đầu tiên bị Khánh Đế chơi một lần, lại đến Đường chủ Thánh đường, rồi đến Quán chủ Tam Thanh quan chơi lần nữa, nếu nó có linh trí, hẳn sẽ rất tuyệt vọng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi hắn vỗ vỗ Hắc Hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói có đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Hắc Hổ lóe lên một tia quang trạch linh động, gầm nhẹ vài tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ ung dung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chính là nỗi đau thương của kẻ yếu, không có chút lực phản kháng nào khi đối mặt với sự ức hiếp của cường giả, cho nên! Vương Chấn Vũ ta nhất định phải trở thành một cường giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Vỗ vỗ Hắc Hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! Ta đi tìm Bất Hủ tộc. ͏ ͏ ͏ ͏