Chương 378: Vương Chấn Vũ Rời Đi
Hắc Hổ quay đầu, nghi ngờ nhìn Vương Chấn Vũ, gầm nhẹ vài tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần nhìn, ta đã thấy được kết cục, Tam Thanh quan diệt vong, Khánh Quốc diệt vong, Thánh đường tinh nhuệ toàn diệt, cũng xem như đã báo thù được một nửa, còn lại phải đi tìm Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc Hổ chở Vương Chấn Vũ xoay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngươi còn nhớ con đường về Bất Hủ tộc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc Hổ gầm nhẹ hai tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ thảnh thơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhớ thì tốt, ngươi chở chủ nhân vào Tây Vực trước, hiện tại lại chở Bản quốc sư đi, thực ra sứ mệnh của ngươi chính là đến mang ta đi, Tây Vực quá nhỏ không có không gian cho Bản quốc sư phát huy, cũng chỉ là một bầy kiến hôi đánh nhau mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Hắc Hổ lóe lên một tia nghi hoặc, sứ mệnh của ta chính là đến mang hắn đi, chính là thế này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm hôm sau, mặt trời mọc lên ở phía Đông, cửa Phù Phong thành mở rộng, mấy vạn binh sĩ ra khỏi thành triển khai quân trận ngay trước thành, phía trước là mấy ngàn tu sĩ Thánh đường, đằng sau mới là binh sĩ Khánh Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trấn Tây quân cũng triển khai quân trận, phía trước là tu sĩ và linh thú, đằng sau là đại quân Trấn Tây quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Cờ bay phất phới, một tòa loan giá từ trong Phù Phong thành bay ra, ầm ầm đáp xuống trước trận Khánh Quốc, Khánh Đế tóc tai bù xù ngồi bên trong loan giá, ánh mắt lạnh băng nhìn Trấn Tây quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo bạch quang từ bên trong Phù Phong thành lan tràn ra, hình thành một quang lộ, Minh Vi Thương cầm trong tay quyền trượng khô mộc đi trên quang lộ, lúc rơi xuống trước quân trận, quang lộ chậm rãi tan đi, Minh Vi Thương lơ lửng ngay trước đại quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngồi xếp bằng trên một đệm cói trước Trấn Tây quân, nhìn thao tác của hai người họ, trong lòng thầm mắng một tiếng giả tạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng Minh Vi Thương mênh mông cuồn cuộn truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngồi xếp bằng trên đệm cói, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Minh đường chủ muốn bần đạo tỉnh ngộ cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mê hoặc Trấn Tây vương phản kháng Khánh Đế, dẫn đến trăm họ lầm than chính là điều Đạo môn ngươi muốn làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo chưa từng mê hoặc bất cứ kẻ nào, dân chúng muốn phản chỉ vì bọn hắn không còn đường sống, bần đạo chỉ trợ giúp bọn hắn chút sức lực, phấn đấu vì tương lai tốt đẹp hơn của bọn hắn mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xác định các ngươi có thể thắng? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bình thản nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thử thì làm sao biết được? Sự thống trị mục nát lạnh lùng vẫn cần người phá bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng tốt, vậy để Bản đường chủ đến lĩnh giáo cao chiêu của Quán chủ một phen. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản tọa nói cho ngươi biết, dù cùng là ngũ giai nhưng cũng phân chia cao thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xấu hổ, ta còn chưa thực sự ở cấp ngũ giai, bần đạo chỉ mới là con kiến hôi Kim Đan kỳ, chỉ tương đương với tam giai ở thế giới các ngươi, nhưng trời sinh trời sinh cơ trí lĩnh ngộ được một tia m Dương đạo vận mới phát huy được năng lực mạnh như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương nhẹ nhàng bay lên trước, khí tức hào hùng phát ra, mấy vạn đại quân đều căng thẳng trong lòng, cảm thấy áp lực nặng nề. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên thân Khánh Đế cũng bao phủ hắc vụ, con mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khoan đã! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở miệng kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Khí tức của Minh Vi Thương dừng lại, mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ muốn nhận thua sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện chúng ta không vội, đệ tử của bần đạo thanh toán nhân quả với người của các ngươi đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh toán nhân quả? Có ý gì? Minh Vi Thương vô thức nhướng mày. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Khánh Đế khẽ động, truyền âm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh đường chủ, tùy hắn đi! Đại quân của trẫm phải đến đêm mới có thể phát huy sức mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương quét mắt nhìn Khánh Đế, tay chỉ trên mặt đất, một cỗ bạch ngọc phịch một tiếng rơi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương ngồi trên ghế dựa ngọc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh toán nhân quả thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ bên cạnh nhảy ra, đáp xuống giữa chiến trường lớn tiếng kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chung Đoạn Nhận có dũng khí ra đánh một trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Vi Thương quay đầu nhìn Chung Đoạn Nhận bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Chung Đoạn Nhận xanh xám, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, đột nhiên xông về phía Thạch Hạo, một kiếm chém thẳng vào đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nghiêng người một cái, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao quét ngang Chung Đoạn Nhận, kiếm quang hắc sắc lướt qua sát mặt Thạch Hạo, một tiếng ầm vang đất đai rạn nứt, xuất hiện một hang sâu, bụi mù bốc lên. ͏ ͏ ͏ ͏