Chương 409: Nghe Chuyện
Sau khi ba người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần quay trở lại phòng mình từ cửa sổ, kẽo kẹt một tiếng, cùng mở cửa đi ra khỏi phòng, liếc nhìn nhau đi tới trước cửa phòng Lý Bình an. ͏ ͏ ͏ ͏
Cộc cộc cộc! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gõ cửa phòng rồi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài đã ngủ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng tự động giở ra, giọng nói của Lý Bình An vang lên từ bên trong phòng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba sư huynh đệ đi vào bên trong phòng, ngang qua một cái cửa rồi đi tới buồng trong, Lý Bình An đang ngồi xếp bằng trên giường. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chạy vào hứng khởi la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta vừa mới bắt được yêu quái đó. Đáng nhẽ là bị ta bắt được rồi, tiếc là lại bị một con yêu quái khác cứu mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng gật đầu, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm giác con yêu quái sau đó rất lợi hại, sư phụ, người có biết nó là thứ gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những việc mà các ngươi mới vừa làm vi sư đều biết, giao thủ với yêu quái vi sư cũng thấy cả, làm rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Về phần thân phận của hắn, hẳn là một con hồ yêu, hồ yêu đi ra từ sa mạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần oán giận nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sao mà người thấy hết lại không ra tay giúp chúng ta một chút, yêu quái chạy hết cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn hắn một cái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, hắn không trốn thoát được đâu. Thế nhưng lần này vi sư không dự định sẽ ra tay, con yêu quái này chỉ có tu vi ngũ giai sơ kỳ, mặc dù đối với các ngươi mà nói thì hơi khó khăn, thế nhưng cũng không phải là không có hy vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngũ giai sơ kỳ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo líu ríu một câu, ý chí chiến đấu sục sôi phấn khởi hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người xem là được rồi! Chúng ta chắc chắn sẽ không khiến người thất vọng đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần không nói gì nhìn Thạch Hạo, đây chính là ngũ giai sao? Ngộ nhỡ khi đánh nhau bị thương thì sẽ rất đau, đừng có gặp được đối thủ ngang tài ngang sức thì đầu nóng hết cả lên được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt, vi sư tin tưởng các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nắm chặt tay, nghĩ đến việc đối chiến với ngũ giai đã máu nóng sục sôi, hiện giờ tu vi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, tứ giai đã hoàn toàn không thể nào khơi mào ý chí chiến đấu của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi ba người Thạch Hạo trở về, liền ngồi trong vòng đả tọa nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong thành, trong một trang viên phồn hoa, một tuấn mỹ nam tử mặc hoàng y đi ra khỏi bóng râm, Tích Dịch Yêu đi theo phía sau khom người, che ngực liên tục ho khan. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử đi tới bên trong lương đình rồi ngồi xuống, đánh giá Tích Dịch Yêu, liếm môi một cái, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười tà tứ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bị mấy đứa oắt con đánh ra nông nỗi này! ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu vội vàng quỳ xuống đất, đụng đầu vào tường, liên tục ho khan mấy tiếng, máu bên trong miệng rơi xuống mặt đất, gấp gáp khàn giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiếu gia, mấy tiểu hài kia rất lợi hại, lai lịch phía sau e rằng không nhỏ, vì lý do an toàn, ngài vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ nam tử cười như không cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn thiếu gia muốn làm cái gì, ngươi có thể quản sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cút xuống trước đi, ngày mai không tìm được thức ăn nữa, thì lấy tim của ngươi ra đây. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu đứng dậy, cúi người lui ra khỏi lương đình. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ thiếu niên duỗi tay của mình ra, trên lòng bàn tay trắng nõn có một vết máu, từng giọt máu đỏ thẫm nhỏ ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tuấn mỹ thiếu niên đánh giá vết thương trong lòng bàn tay, vang lên tiếng cười như điên dại, quanh quẩn bên trong lương đình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khà khà! Vẫn còn có tiểu hài thiên tài như vậy đi tới Kim Sa thành, tuổi còn nhỏ lại có tu vi không thấp, mùi vị chắc chắn rất thơm ngon! Hà hà hà!.. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm hôm sau, bách tính bên trong thành đều nhỏ giọng bàn luận về trận đại chiến đêm hôm qua, dân chúng ở phụ cận đườn phố thì càng nói có mũi có mắt, truyền đi rộng rãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nội thành mang không khí trầm lặng lại lần nữa hiện lên đầy sức sống, dân chúng ai nấy cũng đều lộ ra vẻ kích động, bởi vì đêm qua yêu quái đã thất bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An rời giường xuống lầu thì đã thấy chưởng quỹ của tửu lâu hớn hở ra mặt, vừa dùng giẻ lau chùi quầy hàng, vừa cười khúc khích. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bịch bịch bịch đi xuống thang lầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưởng quỹ có chuyện vui gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn thấy Lý Bình An, thả giẻ lau trong tay xuống, mặt tươi như hoa cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quý khách, ngài không biết rồi, đêm qua thành nam xảy ra một trận đại chiến, đoạt tâm ma lúc giết người thì bị tu luyện giả đột nhiên xuất hiện ngăn cản lại, đồng thời trong trận đại chiến đó, tu luyện giả dễ dàng đánh bại đoạt tâm ma, tuy rằng sau cùng đoạt tâm ma chạy thoát, thế nhưng ngày khôi phục lại yên bình của Kim Sa thành chúng ta không còn xa nữa đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây đúng là một chuyện rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏