Chương 410: Hồ Yêu
Chưởng quỹ mặt mày rạng rỡ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quý khách, nếu như ngài không tin thì có thể đến thành nam xem một chút, cảnh tượng đánh nhau vẫn còn đó, nghe nói đường phố bị phá hủy toàn bộ, phòng ốc sập đổ vô số. ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ gật gù đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng trách đêm qua lão hủ cảm nhận được đất rung núi chuyển, chắc chắn là chấn động của trận chiến đấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghẹn nín không biết nói gì, phá hủy toàn bộ đường phố mà ngươi còn cười ra tiếng được? Vậy muốn chết bao nhiêu người? Chuyện này truyền đi cũng thái quá rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo bình bịch chạy xuống khỏi lầu hai. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu với mấy đệ tử, sau đó nói với chưởng quỹ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm phiền chưởng quỹ chuẩn bị một bàn bữa sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, bữa sáng hôm nay ta đãi khách! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chắp tay thi lễ cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ chưởng quỹ! ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ mang vẻ mặt tươi cười tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi tìm một cái bàn rồi ngồi xuống trước đi, ta đây đi chuẩn bị ngay cho các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sư đồ Lý Bình An tìm đại một cái bàn rồi ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ đã chuẩn bị một bàn bữa sáng thịnh soạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đang lúc mọi người ăn cơm, Du tướng quân dẫn theo một đội binh lính đi tới trước cửa khách điếm, hô lên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưởng quỹ! ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ vội vã ra đón, gương mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Du tướng quân, ngài muốn ăn điểm tâm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân vừa đi vào bên trong, vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản tiếng quân hỏi ngươi, có người lạ nào đến đây dừng chân không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ thoáng sửng sốt, vô thức nhìn về phía đám người Lý Bình An đang ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân quét mắt nhìn qua, ánh mắt sáng lên, vội vàng bước nhanh tới, nắm quyền phịch một tiếng kề sát ngực trái, kích động hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Du Vạn Thành bái kiến chư vị đạn nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ của khách điếm cũng sửng sốt một hồi, đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào bọn họ là cao quan tử đệ sao? Do dự một chút rồi cũng đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, cười khì khì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhớ ngươi rồi, tối hôm qua chính là ngươi dẫn binh lính đến đánh yêu quái cùng với chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Du Vạn Thành xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, dù sao thì ngài cũng đừng nói như vậy, chúng ta chưa giúp được cái gì cả, sau cùng còn phải để đại nhân bảo vệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần giới thiệu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đêm hôm qua khi chúng ta ra ngoài đánh yêu quái, hắn cũng dẫn binh lính chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời ngồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Du Vạn Thành lặng lẽ nhìn Lý Bình An, bọn họ gọi hắn là sư phụ, vậy chẳng phải là hắn mạnh hơn sao? Trong lòng kích động một trận, Kim Sa thành của chúng ta được cứu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ khó có thể tin được nhìn Thạch Hạo, lắp bắp nỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm... Đêm hôm qua... Là các ngươi giúp chúng ta đánh yêu quái sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu, như chuyện đương nhiên đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hay lắm! Các ngươi vậy mà lại lén trốn chúng ta đi ra ngoài đánh yêu quái, không thèm nói với chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng không vừa lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng đấy, chuyện như vậy sao có thể bỏ lại chúng ta được! Chúng ta là sư tỷ đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta là vì muốn tốt cho các tỷ, đánh yêu quái rất mệt mỏi, hơn nữa bị thương sẽ rất đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng rất vui mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các vị đại nhân, xin hãy dời bước đến phủ thành chủ, thành chủ muốn mời các vị đại nhân cùng bàn về trừ yêu đại sự! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, chưởng quỹ cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần từ tin tức đám người Lý Bình An chính là tu luyện giả đánh nhau với yêu quái vào đêm qua, ánh mắt nhìn bọn họ lập tức như lửa đóng, kích động đến nỗi run cả người, cứu tinh của toàn thành vậy mà lại ở ngay khách điếm của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần phải đến phủ thành chủ, chuyện yêu quái, bần đạo sẽ dốc hết sức. ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân khó xử nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc này... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vỗ ngực, hào sảng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ yên tâm đi! Gặp phải chuyện như vậy chúng ta sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân kính cẩn trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta sẽ đi hồi đáp với thành chủ ngay! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Du tướng quân lại ôm quyền kề sát ngực trái, kính cẩn khom lưng bái một bái, sau đó xoay người vội vội vàng vàng đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Chưởng quỹ xoay người chạy xuống nhà bếp phía dưới, một lúc sau bưng bầu rượu chạy tới, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quý khách, đại nhân, đây là rượu ngon mà tiểu lão nhi đã cất kỹ, xin mời ngài phẩm thưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Để bầu rượu lên trên bàn, đứng ở bên cạnh kích động chà xát tay... ͏ ͏ ͏ ͏