Chương 414: Huynh Đệ Liên Thủ Chiến Hồ Yêu
Thái Cực đồ dưới chân thanh niên tuấn mỹ cũng từ từ trầm xuóng, hóa thành phù văn rồi dung nhập vào phù văn khắp thành khắp toàn thành, lại một Thái Cực đồ khổng lồ dâng lên, bao phủ khắp vùng trời của tòa thành, ngăn hồ yêu thanh niên ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu trọng thương giãy dụa đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn Thái Cực đồ khổng lồ trên không trung, thầm nghĩ trong lòng hỏng rồi, mặt lộ ra vẻ kinh hoảng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính bên trong thành đều ồn ào đi ra, nhìn Thái Cực đồ khổng lồ trên không trung, cùng với tuấn mỹ thanh niên hồ yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phòng khách điếm, Lý Bình An cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng đi ra xem một chút đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người thành chủ gật đầu liên tục, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu nhìn Thái Cực đồ to lớn trên không trung, Thái Cực đồ dần dần nhạt đi, không ảnh hưởng đến tầm mắt của mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo phóng lên cao, xuyên qua Thái Cực đồ, đi tới trước mặt thanh niên tuấn mỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ mang sắc mặt u ám nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại là đám tiểu quỷ các ngươi, đầu tiên là xông vào sân chơi của ta, đánh người của ta, khiến ta không còn gì để ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng quang trong mắt lóe lên, nhe răng ngoác miệng lộ ra một miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, giận dữ gào thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này còn dám ám toàn bản vương tử, hôm nay bản vương tử sẽ ăn các ngươi, một đứa cũng không trốn thoát đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Ninh Khuyết lạnh lẽo, âm u nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sân chơi? Vậy mà dám coi thành trì của nhân tộc ta là sân chơi? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ dữ tợn cười lớn la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là Kim Vô Kỵ, Vô Kỵ trong hoành hành vô kỵ, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói chỉ là một tòa thành trì này, cho dù ta muốn Lý Quốc công chúa, quốc vương của các ngươi cũng không dám nói một chữ không, còn phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ đưa lên giường của ta ấy chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ ở phía dưới sắc mặt sa sầm, dân chúng ai nấy cũng đều tỏ vẻ giận dữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại tướng quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, con mắt đỏ lên, bị lời nói hung hăng ngang ngược của hắn khiến cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bất mãn nó to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói nhảm với hắn nữa! Nhớ kỹ, người giết ngươi là Thanh Thạch của đạo môn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình thoáng cái lướt về phía Kim Vô Kỵ, một luồng kim sắc đao quang tung hoành. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ cười tà một tiếng, trong hai tay xuất hiện đoản đao, một đao bất thình lình vung lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chém phải một thanh đoản đao, thân hình của Kim Vô Kỵ đột nhiên thừa dịp lướt lại gần, trong ánh mắt mang ý cười tàn nhẫn, một đao khác im hơi lặng tiếng cắt qua trước ngực Thạch Hạo, một đao chắc chắn sẽ mổ bụng phá dạ dày. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình của Thạch Hạo nháy mắt biến mất, một con chim ưng hót lên một tiếng rồi phóng lên trên cao, một đao của Kim Vô Kỵ hụt mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Chim ưng lập tức đáp xuống, kim quang lóe lên, đột nhiên biến thành Thạch Hạo, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nhanh chóng chém rụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai thanh đoản đao của Kim Vô Kỵ múa thành hai luồng ánh đao, hai thân hình chợt ẩn chợt hiện, tiếng va chạm không ngừng vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bịch! Một tiếng vang lên, roẹt, tiếng vải vóc bị xé rách. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thân hình bay ngược ta, liên tục giẫm chân bình bịch trên không trung, bất chợt dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của Thạch Hạo hơi run run, trước ngực có một dấu trân, trên tay áo của đạo bào bị chém rách, hía trên lóe lên linh quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ vươn đầu lưỡi dài ngoằng liếm môi một cái, tàn nhẫn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giãy dụa kinh thật đấy, hẳn là mùi vị rất ngon lành. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vỗ vỗ dấu chân trước ngực, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngũ giai thực sự rất mạnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ở bên cạnh lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cùng tiến lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần cùng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay của Bạch Hiểu Thuần móc vào trong ngực, một xấp phù triện dầy bịch được lấy ra, vung tay lên, phù triện bay đầy trời, trôi lơ lửng bên cạnh Bạch Hiểu Thuần rồi bùng cháy, hóa thành đủ loại quang mang bao phủ thân hình của Bạch Hiểu Thuần, hình thành trên trăm tầng phòng ngự, thoáng cái, kim quang khí lưu quây quanh người. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần thở phù một hơi, đắc ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy thì yên tâm hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hét to một tiếng, Câu Hồn Tỏa Liên liểng xiểng phi về phía Kim Vô Kỵ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần cùng bay lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đao của Kim Vô Kỵ đập bay Câu Hồn Tỏa Liên, vội vã xoay người một cái, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quét qua gò má, khí lạnh rét buốt sắc nhọn đâm tới khiến gò má đau đớn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đánh! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hét lớn một tiếng, Cửu Xỉ Đinh Ba dồn sức từ trên xuống bổ một cú. ͏ ͏ ͏ ͏
Sự sắc bén trong mắt Kim Vô Kỵ chợt lóe lên, quát to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cắt cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏