Chương 413: Đại Trận Khởi Động, Trục Xuất Hồ Yêu
Lão giả và lão phụ nhân liếc nhìn nhau, vội vàng đứng lên đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phụ nhân thấy hắn đi đến một căn phòng bị khóa cửa, vội vàng sợ hãi la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phòng bếp ở bên cạnh, ngươi đi lầm đường rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cũng vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi mau quay lại, ta bưng thịt gà lên cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ chẳng ngó ngàng gì, đi tới trước cửa một gian phòng, tay đặt lên trên đẩy một cái, khóa phòng cạch một tiếng bị tách ra, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ nghiêng đầu lão giả và lão phụ nhân thở hổn hển gấp gáp đuổi theo, tà mị cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ ăn ngon ở trong nay. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả và lão phụ nhân lập tức thấy trước mắt tối sầm, trong lòng tuôn ra sự sợ hãi vô hạn, nghĩ đến một phỏng đoán vô cùng đáng sợ, đi đứng như sắp nhũn cả ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phòng, một thiếu nữ đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha, mẹ, sao hai người lại mở cửa phòng ra thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả hoảng sợ la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi, trốn đi! Mau trốn đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cắn răng một cái phóng về phía thanh niên tuấn mỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão phụ nhân cũng khóc lóc hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi, chạy mau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ đi tới trước cửa thì liền trông thấy thanh niên tuấn mỹ đứng ở bên ngoài, khuôn mặt đỏ lên, nam tử thật đẹp quá. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả bất thình lình ôm lấy thắt lưng của thanh niên từ phía sau, dùng sức kéo hắn về phía sau, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi, chạy mau, chạy mau đi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong khách điếm phía xa xa, đám người Lý Bình An đang ăn cơm trong bao gian, thành chủ, tướng quân, còn có hai đại gia chủ tiếp đãi, ăn uống linh đình. ͏ ͏ ͏ ͏
Chiếc đũa Lý Bình An cầm trong tay buông xuống, bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh đừng ăn nữa, chuẩn bị chiến đấu đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đứng dậy khỏi ghế, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Ý chí chiến đấu tràn trề dâng lên trong người Thạch Hạo và Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần mở to đôi mắt, tha thiết nhìn móng heo kho trên bàn, móng heo này có thể so với Đại Bạch nhà ta đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ vội vàng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, bắt yêu cũng không cần gấp gáp một chốc vậy đâu, để cho mấy vị đạo trưởng ăn uống đầy đủ đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồ yêu lại bắt đầu hại người rồi, bần đạo không chậm trễ được nữa, như vậy là ép xuất đầu lộ diện rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay gõ lên mặt bàn, bộp một tiếng vang dội, trên mặt bàn hiện lên phù văn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở hậu viện của tửu điếm, miệng của thanh niên tuấn mỹ kia bắt đầu nứt về phía hai bên rồi cười lớn, miệng càng nứt ra thì càng lộ ra đầy răng nanh nhọn hoắt, trêu tức nhìn thiếu nữ, thích nhất là nhìn bộ dáng liều mình giãy dụa của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ sợ hãi hét to một tiéng, vẻ mặt kinh hoảng loạng choạng lùi về phía sau vài bước, bịch một cái té lăn xuống dưới đất, vừa điên cuồng dịch người về phía sau, vừa khóc lóc la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng... Đừng tới đây, đừng ăn ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ ngoác cái miệng lớn dữ tợn, thân thể chỉ động một chút đã hất văng lão giả ra, cất bước đi vào bên trong phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ kêu lên một tiếng tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một luồng kim quang nở rộ trong phòng, trong kim quang trên mặt đất và không trung đều xuất hiện trận pháp phù văn rậm rạp chằng chịt, bao quanh bốn phía thanh niên tuấn mỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ biến sắc, tưởng rẳng gặp bẫy, cuống quýt lùi về phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
m dương thiên địa hội tụ về, tạo thành một Thái Cực đồ bao trùm toàn bộ hậu viện của tửu điếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ nhe răng ngoác miệng, ngẩng đầu lên giận dữ gào thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người nào? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt hung tàn đột nhiên đảo lại, bất thình lình nhìn về phía lão phụ nhân và lão giả, chẳng lẽ là bọn họ bày bẫy? Chỉ trông thấy hai người này cũng vô cùng kinh hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong khách điếm, lòng bàn tay Lý Bình An mở ra, bên trong lòng bàn tay chính là cảnh tượng của không gian trận pháp, cũng chính là nơi mà thanh niên tuấn mỹ ở đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần cùng đồng thanh đáp một tiếng, bay vọt ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bàn tay Lý Bình An đảo một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- m dương điên đảo! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ bên trong viện vẫn chưa tỉnh hồn, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thoáng chốc xuất hiện giữa không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới chân vẫn là đồ án kỳ quái kia, phía dưới là thành trì. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên tuấn mỹ cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giả thần giả quỷ! Cút đi cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay đột nhiên vung lên, hai hoàng sắc trảo ảnh to lớn hạ xuống mặt Thái Cực đồ, giống như nê ngưu xuống nước, văng lên một gợn sóng rồi chìm vào trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong khách điếm, hai tay Lý Bình An đột nhiên hướng về hai bên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khai! ͏ ͏ ͏ ͏
Khắp nơi trong tòa thành đều hiện lên phù văn lấp lánh, đây chính là thành quả đi dạo thành suốt buổi trưa của Lý Bình An và mấy đệ tử, phù văn lập lòe phân bố khắp thành. ͏ ͏ ͏ ͏