Chương 4
“Ăn tiếp đi.”
Sau khi nhắn xong tin cho cô bạn thân, người đàn ông vẫn chưa chịu ngừng lải nhải, khiến tôi đau đầu vô cùng. Tôi đành ngắt lời hắn.
Hắn bị tôi cắt ngang, rõ ràng không che giấu sự bực bội, trợn trắng mắt, rồi chậm rãi mở miệng:
“Cô thấy tôi thế nào?”
Thực ra tôi rất muốn trả lời: "Anh chả khác gì một thằng ngu."
Nhưng suy nghĩ vài giây, tôi vẫn cố gắng giữ lời nói gọn nhẹ một chút.
“Cũng tạm được.”
Hắn vừa nghe, không hiểu kiểu gì mà lại hiểu thành cái khác, ngồi thẳng lưng, vuốt tóc, rồi còn chớp mắt với tôi.
Tôi buồn nôn đến mức muốn ói cả bữa tối hôm qua ra ngoài, đúng là kiểu đàn ông béo ú bợm rượu.
Tôi bị màn biểu diễn này của hắn làm cho choáng váng một phen.
Chỉ thấy hắn cầm ly rượu vang lên lắc lắc.
“Cô thấy tôi cũng ổn đúng không?"
“Hứa tiểu thư à, thực ra thì tôi rất yêu cô gái tôi dẫn đến lúc nãy.”
Khoảnh khắc đó, tiểu não của tôi như teo tóp lại.
“Nhưng nếu cô đồng ý tặng chúng tôi một căn nhà làm sính lễ, đứng tên bố mẹ tôi, tôi có thể cân nhắc nghiêm túc chuyện ở bên cô.”
Hắn đúng là có bản lĩnh thật.
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi, đã khiến tiểu não của tôi teo tóp lại tận hai lần.
Tôi tức đến bật cười.
“Mua cho hai người một căn nhà? Còn đứng tên bố mẹ anh?”
Hắn gật đầu, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
“Đúng vậy, nếu cô thật sự muốn nghiêm túc với tôi, thì phải đối tốt với gia đình tôi nữa. Nếu cô không tốt với gia đình tôi, thì làm phụ nữ kiểu gì mà kém cỏi thế.”
Tôi đặt dao dĩa xuống, đứng dậy, tính toán thời gian, cô bạn thân sắp tới rồi.
“Xin lỗi, anh vẫn nên tìm một người nào đó thích hợp hơn đi. Còn nhà thì tôi mua không nổi.”
Người đối diện hét lên đầy kinh ngạc.
“Cô bảo cô thích tôi đấy thôi!"
“Quả nhiên miệng lưỡi đàn bà toàn là giả dối! Bảo tốn tiền một chút đã bắt đầu thoái thác đủ điều!"
“Tôi vừa nãy chỉ là lừa cô, mới nói có người yêu thôi mà cô đã phản ứng như vậy rồi!”
Ở cùng một không gian với cái tên phát triển não không bình thường này thôi đã thấy xui xẻo rồi.
Thấy tôi định đi, hắn lập tức túm áo lại, chắn ngang trước mặt.
“Cô đi đâu đó?”
Tôi hai tay đút túi, nhìn thẳng vào cái thằng ngốc nghếch trước mặt, không hề thay đổi biểu cảm.
“Anh bị mù à? Tôi đang cút về đây."
"Tôi sẽ kể chuyện này với dì! Đang ăn uống ngon lành tự nhiên bỏ đi chỉ vì tôi lỡ chọc giận là sao?"
"Tính tình nhỏ mọn hở? Đúng là đồ mèo hoang! Cả đời này cô đừng hòng lấy được chồng!"
Tôi tức thật sự, liền đáp lại ngay:
"Tôi nhỏ mọn hả?
Vậy thì nói cho anh biết, từ lúc bắt đầu ăn tới giờ tôi đã chờ anh nguyên một tiếng đồng hồ rồi đấy. Trong thời gian đó tôi còn bao nhiêu việc khác phải làm, tại sao lại phải ngồi đây chờ anh?"
Hắn ngẩng đầu lên, vẫn cứng đầu, trừng mắt nhìn tôi:
"Đó là lỗi của cô!"
“Lỗi của tôi? Anh hài hước quá rồi đấy.
“Phiền anh nhìn lại bản thân mình trước khi bắt bẻ người khác được không? Nhìn lại mức lương 5000 tệ của anh đi? Xung quanh tôi đầy những người đàn ông thu nhập ngang ngửa. Loại đàn ông như anh, dựa vào việc bắt phụ nữ từ bỏ công việc để thỏa mãn lòng tự tôn thấp hèn của mình, hành vi như vậy tôi chỉ biết nói… rất khó đánh giá.”
Hắn vẫn không chịu tránh đường, đứng chặn cửa như thể mình là đại boss số một thiên hạ.
“Tôi đang thử thách cô đấy! Cô bây giờ còn không chịu đợi tôi, sau này chắc chắn chẳng có tí kiên nhẫn nào!”
“Vậy tại sao tôi phải kiên nhẫn với anh? Hả? Đừng đem cái ba quan điểm méo mó của anh áp đặt lên tôi. Tôi đang tìm chồng, không phải tìm cụ cố tổ! Hiện tại, anh vui lòng rời khỏi trước mặt tôi được không? Vị tiên sinh này.”
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, cô bạn thân trực tiếp xông vào, đối mặt với gã đàn ông, phun ra một tràng.
“Cô ấy bảo anh cút thì cút đi, bị điếc à?”
"Cô là ai nữa?! Câm họng lại cho tôi!”
Người đàn ông hét lớn, tôi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ khoác tay cô bạn thân.
Mày dẫn theo bạn gái được, tao thì không dẫn theo à?
Giây tiếp theo, tôi cười ngọt ngào:
“Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn gái của tôi.”