Địa Vị Cực Cao Sau Ta Về Nhà

Chương 23:

Chương 23:
Dưới đáy giếng bỏ hoang nhiều năm của Thường gia cất giấu một cái mương nước, mà mương nước thông đến một nơi, chất đống cơ hồ bằng non nửa quốc khố tài phú, cùng với truyền quốc ngọc tỷ đã thất truyền nhiều năm theo sự hủy diệt của triều đại trước.
Chuyện này trở nên phức tạp rồi.
Thường Bộ Thiến không thể nào có năng lực như vậy, nếu nàng có bản lĩnh đến thế, căn bản đã không lưu lại Thường gia để tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhưng Thường Bộ Thiến đề nghị với Đại phu nhân Phong Tỉnh, tất nhiên là có biết chút nội tình, đợi ra ngoài, nàng sẽ hảo hảo hỏi Thường Bộ Thiến một phen.
Thường Ý đóng hộp gấm lại, tay nàng cơ hồ cũng có chút cầm không vững, đây chính là quốc bảo truyền không biết bao nhiêu năm, triều đại dù thay đổi, truyền quốc ngọc tỷ cũng chỉ có một cái.
Nàng hơi mím môi, quay đầu quan sát Thẩm Yếm một chút, hắn hôm nay mặc huyền y, nhìn qua không quá gây chú ý.
Mật thất này những thứ khác nàng không thể chuyển đi, nhưng ngọc tỷ... nàng mặc kệ thế nào cũng phải mang đi ra ngoài.
Không thể cứ thế cầm cái hộp nghênh ngang đi ra ngoài, vạn nhất đằng trước còn có đường thủy hoặc nơi nào cần bò trèo, cũng không tiện.
Nàng nhẹ giọng nói với Thẩm Yếm: "Cho ta mượn dùng kiếm của ngươi một chút."
Thẩm Yếm không phản ứng, Thường Ý coi như hắn đồng ý, thân thủ rút kiếm bên hông hắn.
Kiếm của hắn quá trầm, Thường Ý vừa vào tay liền bị kiếm kéo cả người nhào xuống, thiếu chút nữa quỳ gối xuống đất.
Thẩm Yếm sững sờ trong chớp mắt, trước khi nàng ngã xuống đất kịp ra tay kẹp lấy thân kiếm, nhấc cả kiếm và người lên.
Ở trong này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tạm dùng vậy. Thường Ý hai tay lần nữa dồn sức nhắc kiếm lên, nhắm ngay trước mặt Thẩm Yếm, mũi kiếm chỉ xéo xuống, đâm thẳng tới.
Người thường thấy kiếm nghênh diện mà đến, thế nào cũng phải né tránh một chút, Thẩm Yếm lại cúi thấp mắt nhìn nàng, không tránh không né, mí mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Thường Ý xoay chuyển cổ tay, dùng kiếm cắt bỏ một góc vạt áo của hắn.
Keng một tiếng, nàng tra kiếm về vỏ, nhặt mảnh vải vừa rơi xuống, bao lấy hộp đựng ngọc tỷ, thắt nút lại, làm thành một bọc quần áo giản dị.
Thường Ý thắt bọc quần áo trước ngực mình, phòng ngừa bất cẩn tuột ra.
"Đi thôi, ra ngoài rồi tính."
Dù biết Thẩm Yếm sẽ không đáp lại nàng, nhưng trong không gian kín mít tĩnh lặng như vậy, Thường Ý vẫn không nhịn được mở miệng lẩm bẩm.
Nàng kéo Thẩm Yếm tìm kiếm nơi có thể ra ngoài trong mật thất, mật thất này một mặt là miệng giếng bỏ hoang, nhưng xét đến bài vị, nhất định có người thỉnh thoảng đến tế điện, nên trong mật thất còn có một thông đạo khác thuận tiện ra vào.
Hơn nữa còn có một điểm vô cùng quan trọng, Thường Ý lưu ý thấy, khi bọn họ vừa vào cửa, cánh cửa đá khóa từ bên trong. Nếu không có lối ra khác, việc này không thể nào xảy ra.
Nàng ôm ý nghĩ chắc chắn, ấn thử từng chỗ trên tường, suy đoán ám môn có lẽ giống như vách giếng, cần áp lực nhất định mới có thể mở ra, nàng còn ấn tay Thẩm Yếm vào, mượn sức của hắn cùng ấn.
Quả nhiên tại mặt vách tường thứ ba, tay hai người vừa nhấn lên liền phát ra tiếng ầm ầm quen thuộc, cửa đá chuyển động, Thường Ý nhanh chóng kéo Thẩm Yếm tránh mình vào trong.
Sau cửa đá là một mương nước giống như cái họ vừa đi vào, nhưng mương này rõ ràng được xây dựng dụng tâm hơn nhiều, không chỉ đỉnh đá bóng loáng, mà trên vách tường cứ cách một đoạn lại có một ngọn đèn.
Quả thế, hai mương nước này hẳn là được mở ra để xây mật thất này, nhưng sau khi xây xong không biết vì sao, cái của Thường gia bị phế bỏ, về sau thậm chí còn bị lấp miệng giếng lại.
Bọn họ hiện tại đi trên mương nước này, hẳn chính là thông đạo ra vào chủ yếu của mật thất.
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng rõ, dấu vết nhân công càng đậm.
Chân Thường Ý chạm phải một bậc thang, biết đoạn đường dưới kết thúc. Bậc thang này rất dài, sửa sang đi lên, mất chừng một nén nhang, mới miễn cưỡng thấy được chút ánh sáng lọt vào.
Thường Ý nhíu mày, đây rốt cuộc là nơi nào, nhìn qua cũng không giống miệng giếng.
Nàng có chút cảnh giác, nhỡ nàng từ lối này ra mà đụng phải người thì phải giải thích thế nào. Tệ hơn có thể là lối này thông đến hang ổ của kẻ kia, có Thẩm Yếm ở đây ngược lại không sợ, nhưng trạng thái hiện tại của Thẩm Yếm...
Mặc kệ tình huống thế nào, tóm lại là phải ra ngoài đã.
Thường Ý nín thở đẩy phiến đá cuối cùng trên bậc thang lên, rón rén ló đầu ra, bọn họ trì hoãn ở dưới kia mấy canh giờ, bây giờ đã gần gà gáy, sắc trời từ tối đen đã lộ ra chút hồng quang nhạt.
Lối mà bọn họ ra vốn là một cái hầm, một mùi xộc vào mũi, chua thối hòa lẫn với mùi phân.
Mấy con heo đang ủi nhau, phát ra tiếng ủn ỉn.
Thường Ý cẩn thận tránh phân trên phiến đá, che phiến đá lại như cũ, đi ra khỏi chuồng heo.
Lối ra lại xây trong chuồng heo, bên trên đống phân và cỏ khô, nếu không phải nàng từ bên trong đi ra, chỉ sợ không thể phát hiện ra một nơi bí mật như vậy.
Đã có chuồng heo, bên cạnh khẳng định có nhà dân, bên cạnh liền sát một gian nhà thấp bốn gian bình thường.
Nhà này nhìn qua tầm thường, nhìn đống cành cây cỏ khô nhặt được ngoài cửa là biết, điều kiện sinh hoạt của họ không tốt lắm.
Thường Ý biết có người chuyên bán củi đóm, xử lý rất sạch, giá cả lại rẻ, nếu không phải trong nhà thật sự không có tiền dư, sẽ không tốn nhiều thời gian đi nhặt cành cây về đốt.
Người nhà này có biết bí mật dưới chuồng heo của họ không?
Tuy nhà này nhìn bề ngoài không liên hệ gì với mật thất, Thường Ý vẫn cẩn thận đi ra khỏi nhà, tránh đánh thức người đang ngủ bên trong, cũng không nghĩ đến việc cầu cứu họ.
Nàng quay đầu nhìn, ghi lại dáng vẻ căn nhà này, cùng địa hình xung quanh vào đầu, tiện cho việc điều tra sau này.
Cũng may nơi này không xa kinh thành, nàng dẫn theo Thẩm Yếm, đi chừng một dặm là thấy bóng dáng cửa thành.
Giờ này có thể vào thành, không ít tiểu thương và nông dân ở ngoại thành đã xếp hàng ở cửa.
Thường Ý nhìn lại quần áo ướt sũng nước giếng của mình và Thẩm Yếm, còn cả mái tóc trắng ướt nhẹp của Thẩm Yếm.
Tóc của hắn quá khả nghi, chỉ cần nhìn mái tóc trắng này, người tinh ý đều có thể nhận ra hắn là ai.
Nàng và Thẩm Yếm cứ như vậy đi đến cửa thành, về thì có thể về, nhưng chiều sẽ có người hỏi vặn nàng và Thẩm Yếm ra khỏi thành đi đâu.
Nàng thở dài, vẫy tay với Thẩm Yếm, nói: "Ngươi lại đây, ta chải đầu cho ngươi."
Thường Ý phát hiện động tác trực tiếp trên thân thể có thể dễ dàng hơn để hắn lý giải so với lời nói.
Nàng đi đến bên Thẩm Yếm, kéo hắn một chút ý bảo hắn ngồi xuống.
Nàng không giỏi búi tóc, chỉ gom hết tóc hắn lại, xoắn vào nhau, dùng trâm của mình cố định lại.
Nàng giấu tóc đi thì không vấn đề, chỉ có điều chật vật một chút thôi.
Thường Ý quan sát hắn một hồi, cởi chiếc áo khoác lụa màu xanh thẫm trên người mình ra.
Nàng vốn ngâm trong nước đã lâu, giờ cởi thêm một chiếc áo, nàng lại rùng mình một cái.
Từ dưới đáy giếng nàng đã lạnh cóng, đầu lại đau lại nóng, có thể giữ được lý trí, toàn dựa vào nghị lực kinh người của nàng.
Nàng cắn chặt răng, giữ mình tỉnh táo, trùm áo lụa lên đầu Thẩm Yếm, che khuất hoàn toàn mái tóc của hắn.
Thẩm Yếm ngoan ngoãn nhìn nàng làm xong hết thảy, bị nàng dùng vải bao lại, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo, không hề có ý kháng cự.
Thường Ý nhìn hắn phức tạp: "Ngươi thế này cũng không tệ."
Rất ngoan, trừ việc không hiểu tiếng người.
Hai người họ đi đến cửa thành như vậy, quả nhiên bị giữ lại.
Thị vệ nghi ngờ nhìn hai người, một nam một nữ, lại đều có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Thị vệ hỏi: "Từ đâu đến? Vào thành làm gì?"
Thường Ý mở miệng liền ứng: "Quan gia, xin ngài cho chúng tôi vào đi. Chúng tôi ở Diệp Trang bên cạnh, chúng tôi đến đây lánh nạn!"
Thị vệ nhìn nàng nhu nhược đáng thương, dáng vẻ chật vật, không khỏi nhíu mày: "Lánh nạn gì, nói rõ xem."
Thường Ý ho khan một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng.
"Tôi... tôi là con gái lớn trong nhà, cha mẹ muốn gả tôi cho một người góa vợ trong thôn, để lấy tiền cho em trai cưới vợ. Tôi vốn cũng nhận mệnh... Quan gia, nhưng người góa vợ kia lại thích ngược đãi người khác! Tôi còn chưa gả vào cửa đã thấy hắn thường đánh con đẻ của mình đến đầu rơi máu chảy."
"Tôi mà gả vào, còn sống nổi không..."
Thường Ý bi thương nói, vì không thể chen ra nước mắt, nàng chỉ có thể dùng tay áo che mặt.
Nghe chuyện bát quái là bản tính của con người, mấy người bên cạnh đều vây lại, còn có một phụ nhân bênh vực nàng, mắng người góa vợ kia không ra gì.
"Tôi thật sự không đành lòng nhìn, liền quyết định mang theo con hắn trốn khỏi thôn, đến kinh thành tìm cuộc sống mới." Thường Ý chỉ Thẩm Yếm sau lưng.
Mọi người ồ lên, chuyện này thật kinh thế hãi tục.
Nhưng ai lại không thích những câu chuyện tình yêu cấm kỵ kích thích như vậy, mọi người vây xem càng thêm hưng phấn, còn phụ họa giúp Thường Ý thỉnh cầu.
"Xin ngài, quan nhân, cho chúng tôi một con đường sống đi." Thường Ý nức nở nói.
Thị vệ do dự, chuyện như vậy hắn chưa từng gặp.
Hắn chỉ Thẩm Yếm hỏi: "Sao hắn không nói gì, bảo hắn bỏ khăn xuống xem mặt."
Thường Ý xoay người nắm tay Thẩm Yếm, giọng đầy đau lòng: "Quan gia không thể a, hắn, hắn trước khi trốn cùng tôi đã bị cha hắn đánh vào đầu, thành người ngốc rồi! Tôi vất vả lắm mới băng bó cầm máu cho hắn, nếu cởi ra, máu lại chảy, còn sống nổi sao..."
Thị vệ kinh hãi, trên đời lại có chuyện như vậy, con bị cha đánh gần chết, thành ngốc, ngược lại suýt nữa khiến mẹ kế động lòng thương xót, dù vậy vẫn không rời không bỏ.
Nhìn lại, hai người này thật sự là một đôi uyên ương số khổ.
Thị vệ suy nghĩ rồi nói: "Vậy các ngươi mau vào thành đi."
Thường Ý vội che mặt cảm tạ rối rít.
"À phải rồi." Thị vệ kia lại ghé lại gần, nhỏ giọng nói với nàng: "Hai người nhất định phải sống tốt đó."
Thường Ý: ... ?
Nàng nhanh chóng phản ứng kịp: "... Đa tạ."
Vào thành mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, Phi Vân Tư thiết lập rất nhiều ám điểm trong kinh thành, để tránh Thẩm Yếm quyền lớn quá, những ám điểm này đều phải qua tay nàng.
Nàng tìm một ám điểm gần cửa thành nhất, là một cửa tiệm bán điểm tâm.
Nàng kéo Thẩm Yếm đến quầy, nói với ông chủ mật hiệu của Phi Vân Tư: "Khoác mây về núi, rũ xuống bóng chiều đình. Dùng cách nhanh nhất liên hệ Trương Kinh... bảo hắn đến đây đón người."
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy một trận choáng váng, thân thể nàng rốt cuộc không chịu nổi liên tiếp khó khăn, ngã khuỵu xuống.
Sợi dây lý trí căng quá đầu, tách một tiếng đứt lìa.
Thân thể Thường Ý mềm nhũn, ngất xỉu ngay trước quầy.
Trong cơn đau đớn, dường như có một bàn tay đỡ lấy nàng, nhưng có lẽ nàng đã ngất đi, không còn cảm giác đau đớn nữa.
---
Trương Kinh nửa đêm nhận được tín hiệu riêng của Phi Vân Tư, hắn ở gần Thường phủ, nghe tin liền nhanh chóng chạy tới.
Người phát tín hiệu là Trương Ích, nàng sốt ruột nói, Thẩm Yếm và Thường Ý cùng nhau xuống giếng, giờ lâu như vậy rồi mà dưới kia không có chút động tĩnh nào.
Trương Kinh hít một hơi lạnh, hắn theo Thẩm Yếm không lâu, nhưng hắn không tin Thẩm Yếm xảy ra chuyện gì. Võ công là một cánh cửa, đỉnh cao có thể dùng võ phạm cấm, đến trình độ của Thẩm Yếm, trên đời này có ít thứ có thể làm khó được hắn.
Nếu Thẩm Yếm cũng không giải quyết được, hắn có cách nào?
Nhưng cân nhắc nhiều lần, hắn vẫn xuống giếng một chuyến.
Khiến hắn lạnh sống lưng là dưới đáy giếng không một bóng người. Đáy giếng tuy hơi lớn, nhưng hắn lật tung lên cũng không thấy dấu hiệu có người.
"Có lẽ họ ra ngoài rồi, chỉ là ngươi không phát hiện." Trương Kinh kể lại cảnh tượng dưới giếng, suy đoán.
Trương Ích cũng hy vọng vậy, nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, hỏi: "Vậy bây giờ họ đâu?"
Hai người không còn cách, canh ở miệng giếng mấy canh giờ, đến khi trời sắp sáng, Trương Ích sợ người Thường gia thức dậy, không che giấu được, hai người hợp lực lấp miệng giếng lại.
Trương Ích trở về canh giữ từ đường, tránh việc Thường Ý vắng mặt bị người khác phát hiện.
Trương Kinh cũng thức trắng một đêm, vừa định trở về thì lại bị một tín hiệu gọi đi.
Vừa đẩy cửa ám điểm ra, hắn thấy bên trong đứng chính là chủ tử mất tích cả đêm của hắn, trong ngực còn ôm một người. Người kia bị quần áo che kín, không thấy mặt, nhưng Trương Kinh có thể chắc chắn đó là Thường đại nhân.
Thẩm Yếm ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh hơn cả băng ngàn năm...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất