Điện Đức Hoàng

Chương 1986: La Vũ Phong, ông còn nhớ tôi chứ

Hạng Ương nằm trên mặt đất động đậy người hai cái rồi ngồi dậy: “La Vũ Phong, tôi sẽ không đánh trả. Nhưng tôi hy vọng ông có thể để tôi giữ lại chút tôn nghiêm trước khi chết.”

“Tôn nghiêm?”

La Vũ Phong buông súng trong tay xuống, cười hỏi: “Ông Hạng à, ông cần tôn nghiêm thế nào đây hả?”

Hạng Ương chỉ tay về phía thanh kiếm sắt nằm rơi trên mặt đất của Liễu Nhất Kiếm, nói: “Một cường giả chân chính thì luôn xem thường vũ khí nóng nhất. Tôi không muốn chết dưới họng súng của ông, ông chỉ cần nhặt lấy thanh kiếm kia của Liễu Nhất Kiếm đâm một nhát xuyên ngực tôi là được.”

“Nếu nhỡ ông gài tôi thì làm sao bây giờ?” La Vũ Phong cười như không cười, hỏi ngược lại ông ấy.

Hạng Ương bật cười ha hả, đáp: “La Vũ Phong, Hạng Ương tôi là loại người gì ông còn chưa rõ hay sao? Tôi đây không nói hai lời, tuyệt đối không hề tham sống sợ chết. Ông chỉ cần đâm tôi một nhát kiếm để tôi chết ngọt là xong.”

La Vũ Phong im lặng một lúc, dường như là đang suy ngẫm gì đó. Cuối cùng ông ta ném súng vào tay còn lại, giữ nó trong tay.

Sau đó, ông ta nhặt thanh kiếm sắt của Liễu Nhất Kiếm lên.

Bề ngoài thanh kiếm sắt trông không có gì đặc biệt nhưng lại nặng tay vô cùng. Món đồ này không giống là đồ được chế tạo từ vật liệu bình thường.

Tiếp đó, La Vũ Phong kéo lê thanh kiếm sắt kia, bước từng bước về phía Hạng Ương.

“Ông Hạng, tôi nể mặt ông lần này.”

“Nói đi cũng phải nói lại, cả đời La Vũ Phong tôi đây hiếm khi kính phục một người. Ông Hạng cũng xem như là một trong những người này. Sau khi xuống dưới rồi ông cũng đừng trách tôi. Tôi cũng vì chấp hành nhiệm vụ, vì chủ của mình mà thôi.”

Hạng Ương không đáp lời, ông ấy ngửa đầu lên, nhắm mắt lại.

Thật sự là ông ấy cũng không định liều mạng, đi đến bước đường đôi bên cùng chết như Liễu Nhất Kiếm. Dù sao thì lòng dạ Hạng Ương bình thản ung dung hơn Liễu Nhất Kiếm kia nhiều.

Giống như La Vũ Phong đã nói, đều là vì chủ của mình mà thôi.

“Ông Hạng, tôi tiễn ông lên đường.”

La Vũ Phong gào lên, kiếm sắt trong tay đâm thẳng về phía trái tim Hạng Ương. Còn dáng vẻ Hạng Ương thì không hề có chút ý nghĩ chống cự nào.

Nhưng, hôm nay Hạng Ương chắc chắn không thể chết được.

Trong nháy mắt ngay khi kiếm trong tay La Vũ Phong đâm thẳng vào người Hạng Ương, một vệt sáng đột nhiên xẹt qua, đâm trúng mũi kiếm đang đâm vào người Hạng Ương.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Keng!” vang lên, lực tác động to lớn làm mũi kiếm trong tay La Vũ Phong lệch đi, kiếm sắt rơi khỏi tay, bay thẳng ra ngoài.

“Ai?”

La Vũ Phong kinh hãi, ngay giữa con thác ở bên trên đầm nước đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng người, trên người từng kẻ một đều toát ra hơi thở của cường giả.

“Cậu là?”

Khi thấy cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi dẫn đầu đoàn người, đôi môi La Vũ Phong hơi mím lại. Dường như ông ta đang nhớ đến gì đó, nhưng không thể gọi ra tên người kia trong một chốc được.

Nhóm người của Trần Hùng đứng ở vị trí miệng thác, mặc kệ dòng nước phía sau dội đến, bọn họ vẫn đứng vững tựa như núi Thái Sơn.

“La Vũ Phong, ông còn nhớ tôi chứ.”

“Cậu là Trần Hùng!”

La Vũ Phong sửng sốt, không thể tin nổi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Giết bọn họ.”

“Bằng bằng bằng đoàng…”

Một chuỗi tiếng súng dài dằng dặc vang lên, làn đạn dày đặc bay thẳng về phía đám người Trần Hùng.

Nhưng với khoảng cách như thế, cộng thêm thân thủ của nhóm người Trần Hùng lại vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, những viên đạn rời khỏi họng súng gần như không thể làm bọn họ bị thương chút nào.

Hơn mười người bọn họ tản ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống thác nước rồi lập tức lao về phía đám người La Vũ Phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất