Chương 3
Với tinh thần có trách nhiệm, tôi và Lê Hạc trao đổi thông tin liên lạc.
Thành thật mà nói, từ lúc có cảm giác cậu ta có thể là “món quà điều chỉnh” mà vị tiểu thần tiên kia ban cho tôi, tôi đã hơi run rồi.
Trời mới biết lần này “thần linh” sẽ giáng cho tôi một cú sốc kiểu gì nữa?
Một vị thần có trình độ hiểu lầm kiểu: “cầu tài” là “tiền bồi thường” thì… tôi xin không dám tưởng tượng tiếp.
Sau khi đưa người ta về, tôi cùng nhỏ bạn thân về căn hộ thuê của nó.
“Mày nói Lê Hạc chính là cái ‘duyên trời định’ mày cầu nguyện đó hả? Vậy mấy vụ trong căn tin với xe buýt cũng là ổng luôn hả?!”
Nó gào lên như bị ai bóp cổ.
“Ừ.”
Tôi kể lại nguyên văn ba cái nguyện ước hôm đi chùa. Nó im lặng mấy giây, sau đó đưa ra một kết luận độc ác đến mức trời đất đều câm nín:
“Ê… không lẽ… cậu ta không được?”
Tôi câm nín. Mà nói xong nó cũng câm luôn.
Ngẫm lại… hình như tôi quên ghi điều kiện đó thiệt.
Vì nghĩa vụ đạo đức, hôm sau tan làm tôi vẫn mua một giỏ trái cây tử tế đến thăm.
Trái cây mùa đông đắt như vàng, tôi méo mặt.
Lê Hạc vì chuẩn bị thi đấu nên thuê trọ gần trường. Nói thật, trước khi cậu ấy mở cửa, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để… giảm bớt kỳ vọng.
Tôi có đứa em họ bằng tuổi cậu ấy, phòng nó y như triển lãm nghệ thuật “bùng nổ hỗn loạn”. Tôi vẫn còn nhớ hôm nó nhờ tôi tìm chứng minh thư, tôi mới bước vô cửa được ba bước thì dẫm trúng vòng tay rồi ngã bốn vó chổng lên trời.
Cửa mở ra, luồng hơi ấm tỏa ra xua đi cái lạnh thấu xương ngoài hành lang.
Cậu ấy mặc mỗi áo thun và quần short, bàn trà phía sau để máy tính, giấy A4 vương vãi, vài quyển sách rải dưới đất.
“Chị mau vào đi, ngoài này lạnh lắm.”
Cậu ấy né người nhường lối, khom lưng lấy trong tủ giày ra một đôi dép dùng một lần cỡ 44.
“Ở đây không ai tới mấy, cùng lắm là tụi bạn ghé cày deadline ạ. Có mỗi loại dép to thôi.”
Tôi xỏ vào như đang mang thuyền.
Cậu ấy thấy tôi bước đi như vịt bơi, không nhịn được cười:
“Thật ra nếu không ngại thì khỏi mang cũng được. Tôi lau nhà cách ngày, phòng có sưởi nên tôi thích đi chân không.”
Tôi cúi nhìn – cậu ấy đúng là không mang dép, vớ xám nhạt sạch sẽ.
Suy nghĩ 2 giây, tôi ném đôi dép thẳng vào thùng rác gần cửa.
Trước ghế sofa có tấm thảm nhỏ, cậu ấy ngồi bệt xuống rồi tiện tay gom tài liệu gọn lại:
“Hơi bừa chút, chị cứ ngồi ghế đi.”
“Không sao, nhìn sạch mà.”
Thật sự rất gọn. Căn phòng bài trí đơn giản, gọn gàng. Bàn trà là chỗ duy nhất hơi lộn xộn, nhưng cũng toàn là tài liệu học hành.
Tôi ngồi mà không dám nhúc nhích, chỉ biết cúi gằm gặm móng tay.
Cậu ấy vào bếp lấy nước, tôi hỏi thăm sức khỏe cậu ấy một cách lịch sự, ánh mắt vô tình liếc tới… cái bình giữ nhiệt để bên tủ giày.
Cái bình nhiều màu, kiểu cũ kỹ, mang cảm giác “năm 199x”.
Cậu ấy như nhớ ra gì đó, vội chạy tới mở ra – mùi thơm nồng nàn lập tức tràn ngập.
Tôi nuốt nước miếng, vờ như đang uống nước.
Trời ơi, thơm quá trời thơm.
“Mẹ tôi vừa ghé qua, mà tôi quên mất tiêu.”
Cậu ấy bê bình đến, múc ra một bát canh sữa trắng lỏng, trên có rắc chút ngò xanh. Mùi thơm bốc lên đánh thẳng vào mũi tôi.
“Cái này là gì vậy?”
“Canh cá. Mẹ tôi nấu đó, mùi vị…”
Cậu ấy đưa tận miệng tôi như sợ tôi không thấy rõ.
Tôi không kìm được – uống liền một ngụm.
Mlem! Tuyệt phẩm!
Vị thanh ngọt tự nhiên, béo mà không ngấy, gia vị nhè nhẹ, hậu vị đọng lại thanh mát, ngọt dịu.
Hai ánh mắt chạm nhau – lại ngại nữa rồi.
“Ngon không?”
“Ngon… ngon lắm.”
Chết thật, tôi đúng là con nhỏ tham ăn mà bà nội tôi bảo. Không sai câu nào.
“Muốn uống nữa không?”
Cậu ấy đưa bát, rồi quay vào bếp lấy thêm.
"Ting-tong!"
Chuông cửa reo. Cậu ấy trong bếp gọi: “Đợi tí nhé!”
“Để tôi ra mở cho!”
Uống canh người ta, cũng phải làm việc gì có ích.
Cửa vừa mở, ngoài kia là cô chú với hai bịch đồ.
“Mẹ? Mẹ chưa về à?”
Lê Hạc từ sau tôi đi ra:
“Mẹ mua gì mà nhiều vậy?”
“Con không giới thiệu à? Bạn này là…?”
“Dư Dĩ, ờ…”
Cậu ấy lén liếc tôi mấy lần, cuối cùng vẫn không biết giới thiệu sao cho tử tế.
Cũng đúng. Đâu thể nói: “Dạ đây là người làm con… rạn xương cụt.”
“Cháu là bạn học của cậu ấy, chào cô ạ.”
Cô gật đầu hiểu ý. Tôi thấy tình hình ổn thì xin phép ra về.
Cô giữ tôi lại liền:
“Tới giờ ăn rồi, sao lại về. Con chưa ăn gì đúng không?”
Tôi định nói “con ăn rồi”, mà Lê Hạc chặn trước:
“Hồi nãy… chị thấy đói phải không?”
Ánh mắt hơi cong, như đang nhắc tôi chọn giữa “đói” và “tham ăn”.
Tôi cười ngoan:
“Dạ cô, con chưa ăn.”
Tôi cứ nghĩ bữa cơm đó sẽ cực kỳ ngại ngùng.
Ai ngờ, ăn vui muốn khóc.
Thứ nhất – mẹ Lê Hạc nấu ăn NGON DÃ MAN.
Thứ hai – mấy cảnh ngại ngùng như phim ngôn tình đều không có. Lúc đầu cô muốn cậu ấy ngồi tiếp tôi ngoài phòng khách.
Nhưng tôi cũng không thoải mái lắm. Mà cậu ấy rõ ràng cũng không ổn.
Hai đứa nhìn nhau, cậu ấy nói:
“Chị có muốn xem tôi nấu ăn không?”
“Muốn!”
Dĩ nhiên là không phải “xem” gì hết. Cuối cùng hai đứa co lại một góc bếp, nhặt rau làm lính phụ bếp.
Lúc ăn, cô không hỏi mấy chuyện riêng tư, chủ yếu chỉ hỏi vài chuyện học hành, cuộc sống.
Ăn xong, cô nhất quyết đòi chở tôi về. Dù chỉ cách trường hơn 1 cây số, cô bảo: “Tối rồi, không an toàn.”
Lúc đó tôi thật sự thấy ghen tị với Lê Hạc.
Mẹ cậu ấy – cô ấy tên cô Hứa – rất nhẹ nhàng và ấm áp.