Chương 233: m Mưu Dần Hiện
Rất nhanh, lời đồn với mấy loại phiên bản đại lưu truyền ra khắp Anh thành. Nói cái gì Hoàng gia đại công tử hoành đao đoạt ái, sau đó lại bị cướp trở về, mất mặt lớn!
Hoàng công tử cùng Túy Hoa lâu đầu bảng Nguyệt Mị tiểu thư đủ loại... Trương phó tướng cùng Nguyệt Mị tiểu thư đủ loại, ba người tương ái tương sát!
Truyền đi rộng nhất cũng là Hoàng gia đại công tử uy phong bát diện của Anh thành lại bị một phó tướng đoạt nữ tử trong Túy Hoa lâu, mà Hoàng công tử ngay cả cái rắm cũng không dám thả, xám xịt rời đi!
Dù sao đây coi như là một cái tiếp cận sự thật nhất, cũng là ngắt đầu bỏ đuôi thiếu đi mấy ngàn chữ miêu tả!
Dù sao Hoàng đại công tử bị cướp nữ nhân là sự thật, xám xịt rời đi cũng là sự thật, cho nên bị mang cái mũ... Trong ba ngày này Hoàng Trung Trạch trải qua không chút vui vẻ, nếu như trước đó Anh thành cũng đang thảo luận về mình, hắn sẽ cao hứng, nhưng bây giờ là thảo luận loại chuyện này, Hoàng Trung Trạch quả thực giận không có chỗ phát ra!
Mấy ngày nay có không ít con cháu Hoàng gia không quen nhìn Hoàng Trung Trạch phách lối nhìn hắn, tuy nhiên ở trước mặt không nói cái gì, nhưng sau khi đi thì ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác hiện ra để Hoàng Trung Trạch đứng ngồi không yên!
Mà mấy ngày nay Hoàng Trung Trạch đều đợi trong nhà, không ít người đồn rằng Hoàng Trung Trạch sợ Trương phó tướng!
Không phải sao, mấy tên bạn bè không tốt trước đó là Lục Viễn Bằng vừa mới được thả ra liền trực tiếp chạy tới chỗ Hoàng Trung Trạch. Trong đình viện, Hoàng Trung Trạch lạnh mặt lấy mấy người Lục Viễn Bằng nói:
- Mấy ngày nay tình huống Anh thành như thế nào? Làm sao đều mẹ nó đủ thứ lời đồn vớ vẫn thế này!
Lục Viễn Bằng thận trọng nhìn Hoàng Trung Trạch mặt mũi tràn đầy âm trầm, mở miệng nói:
- Hoàng lão đại, ta trước đó cũng giải thích cho bọn họ, là Phan giáo úy mới để cho Hoàng lão đại chúng ta lui một bước, nhưng bọn hắn không tin, hiện tại bọn hắn đều muốn nhìn ngài chê cười!
- Mà lại?
Lục Viễn Bằng muốn nói lại thôi nói:
- Hoàng lão đại, đặc biệt là công tử ca trong thành những đều đang cười nhạo ngài, nói ngài hiện tại không dám đi ra, là sợ Trương phó tướng kia!
- Cái gì! Bổn công tử sẽ sợ Trương Phong!
Hoàng Trung Trạch tức giận quát.
- Đúng… Đúng... !
Một công tử bột khác nhìn Hoàng Trung Trạch một chút, cúi đầu nói:
- Phó tướng Trương Phong mấy ngày nay mỗi ngày đều đi Túy Hoa lâu chọn Nguyệt Mị tiểu thư!
- Mà lại... Mà lại...
Tên hoàn khố tử đệ này lộ ra thần sắc sợ hãi!
- Mà lại cái gì!
Hoàng Trung Trạch hỏi lại!
- Mà khi Trương Phong uống say còn lớn tiếng nói với Nguyệt Mị tiểu thư, về sau thì chỉ cần phục thị một mình hắn là được, Hoàng công tử gì đó ko dám trở lại!
Lúc ấy tất cả mọi người trong Túy Hoa lâu đều nghe được!
Công tử bột kia run rẩy nói.
- Cái gì! Phách lối như vậy!
Hoàng Trung Trạch giận dữ hét lớn vỗ tay, kình khí cường đại trực tiếp đánh bàn đá đình viện nhão nhoẹt, hoàn toàn phóng xuất ra tu vi Tiên Thiên trung kỳ!
Lục Viễn Bằng nhìn khí kình quanh người Hoàng Trung Trạch, một mặt cả giận nói:
- Đúng vậy, Hoàng lão đại, lại thêm mấy ngày nay ngài không xuất hiện, mặt mũi chúng ta ở Anh thành đã bị Trương Phong đạp xuống mặt đất!
- Ừm!
Mấy công tử bột đồng thời gật đầu, mặt mũi tràn đầy cừu hận.
Mình đi ra ngoài trọng yếu nhất chính là gì, là mặt mũi!
Cho nên mấy tên là tiểu đệ của Hoàng Trung Trạch đương nhiên trở thành đối tượng bị chế giễu, bởi vậy bọn họ mới vội vàng tìm Hoàng Trung Trạch làm chủ!
Bên cạnh bàn đá vụn, gương mặt Hoàng Trung Trạch đầy hận ý,
- Trương Phong kia đã nói bổn công tử không dám đi tìm Nguyệt Mị, hôm nay bổn công tử liền đi tìm Nguyệt Mị, ta ngược lại muốn nhìn xem không có Phan Phượng giáo úy ở đó, hắn còn dám phách lối trước mặt bổn công tử hay không!
- Không sai! Hoàng lão đại, trực tiếp đánh mặt Trương Phong kia, nhìn xem chúng ta có sợ hắn hay không!
Mấy người Lục Viễn Bằng quần tình xúc động phẫn nộ nói.
- Chúng ta đi!
Hoàng Trung Trạch vung quạt lên, mặt mũi tràn đầy tức giận nói.
- Đi!
Mấy người hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài!
Mới ra đình viện, mẫu thân Hoàng Trung Trạch - Hoàng phu nhân mang theo thị nữ cùng một quản gia đi tới!
Hoàng phu nhân một mặt hiền hòa nhìn Hoàng Trung Trạch:
- Trạch nhi, ngươi muốn đi đâu?!
Sắc mặt mấy người nhất thời biến đổi, Hoàng Trung Trạch một mặt ủy khuất nói:
- Mẹ, trong khoảng thời gian này, Trạch nhi một mực ở trong nhà quá bí, trước mấy ngày ta mới ra ngoài một lần, lại bị phụ thân giạm trong phủ, Trạch nhi muốn đi ra ngoài giải sầu một chút!
- Há, có đúng không!
Ánh mắt Hoàng phu nhân đảo qua Hoàng Trung Trạch, nhìn về phía mấy người Lục Viễn Bằng!
Mà đám Lục Viễn Bằng ở đằng sau Hoàng Trung Trạch cười ngượng ngùng không thôi!
- Đương nhiên!
Hoàng Trung Trạch một mặt khẳng định nói.
Hoàng phu nhân nhìn Hoàng Trung Trạch thở dài một hơi:
- Vậy ngươi đi sớm về sớm.
- Vâng, yên tâm đi mẹ!
Hoàng Trung Trạch nhìn mẹ mình cười nói.
Hoàng quản gia bên cạnh vội mở miệng:
- Không được, phu nhân, lão gia nói không có mệnh lệnh của ngài, không để thiếu gia ra ngoài!
- Ngươi
Hoàng Trung Trạch biến sắc, tức giận nhìn Hoàng quản gia!
Hoàng phu nhân nghiêng mặt lãnh đạm nói:
- Thế nào, nhi tử ta ra ngoài giải sầu một chút đều không thể, có vấn đề gì bản phu nhân sẽ nói với lão gia nói!
- Cái này...
Hoàng quản gia thấy Hoàng Trung Trạch nhìn mình hằm hằm, cúi đầu!
- Hừ!
Hoàng Trung Trạch nhìn Hoàng quản gia ngầm thừa nhận, hừ lạnh một tiếng, sau đó cười nói với Hoàng phu nhân:
- Đa tạ mẫu thân!