Chương 235: Binh Vây Hoàng Phủ (1)
Trương phó tướng trực tiếp phân phó bốn thân binh sau lưng:
- Mấy người các ngươi ở dưới chờ bản tướng quân, tự mình chơi đùa, hết thảy để bản tướng quân tính tiền!
Trương phó tướng trực tiếp đẩy tú bà ra, đi lên lầu, tiến về gian phòng của Nguyệt Mị!
Tú bà nhất thời khẩn trương, vội vàng đi theo đằng sau hô:
- Trương tướng quân... Trương tướng quân!
Lúc này trong khuê phòng Nguyệt Mị, Nguyệt Mị tựa trên người ở Hoàng Trung Trạch, một mặt ủy khuất nói:
- Hôm qua thiếp thân không cẩn thận nhắc tới Hoàng công tử, muốn giải oan cho Hoàng công tử, thế mà phó quan kia đánh thiếp thân một bạt tay!
Hoàng Trung Trạch nghe xong, càng ôm chặt Nguyệt Mị, lửa giận trong lòng một mực đang thiêu đốt!
Nguyệt Mị chôn ở trong ngực Hoàng Trung Trạch cảm nhận được thái độ của hắn, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng!
Nguyệt Mị đương nhiên không thể là nói lời như vậy vì Hoàng Trung Trạch, nàng nói dối chỉ muốn được nhiều quan tâm từ đối phương mà thôi!
Mà lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng gào của tú bà bên ngoài:
- Trương tướng quân, Trương tướng quân, ngài đừng nóng vội!
Nguyệt Mị nhất thời như chim sợ cành cong, giật người ra.
Mặt mũi Hoàng Trung Trạch tràn đầy lửa giận, nhìn bên ngoài cửa phòng!
“Trương Phong, lão tử còn không có tìm ngươi, ngươi ngược lại đã tới!”
Hoàng Trung Trạch nói với Nguyệt Mị:
- Mị Nhi, đừng sợ có ta ở đây, về sau không cần bồi Trương Phong kia nữa!
Nguyệt Mị mang theo nước mắt, vội nói:
- Hoàng công tử thiếp thân biết tâm ý ngài đối với thiếp thân, nhưng nếu như Trương phó tướng trông thấy ngươi ở nơi này, hắn nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó các ngươi đánh nhau sẽ không tốt!
Hoàng Trung Trạch sủng ái nhìn Nguyệt Mị, tự tin nói:
- Mị Nhi yên tâm, bổn công tử không sợ hắn!
- Không không không!
Nguyệt Mị lắc đầu nói:
- Chuyện lúc trước vốn đã để Hoàng công tử bị nhà trách phạt, nếu Hoàng công tử tiếp tục ở chỗ này làm ra chuyện, thiếp thân sẽ rất áy náy!
Hoàng Trung Trạch nghe lời Nguyệt Mị, trong lòng khẽ giật mình, cảm động ôm nàng!
Nhưng lại nghĩ tới nếu như lần này mình gây chuyện, phụ thân mình tuyệt đối sẽ cấm đoán mình nửa năm. Theo tú tiếng bà gào càng ngày càng gần, Hoàng Trung Trạch cũng lộ ra một tia lo lắng!
Hiện tại nhảy ra ngoài cửa sổ không được, có rất nhiều người phía dưới, ảnh hưởng quá lớn, Trương phó tướng nhất định có thể phát hiện!
Nguyệt Mị linh cơ khẽ động, mở ra ngăn tủ bên cạnh giường vội nói:
- Hoàng công tử ngươi tạm thời ủy khuất một chút trốn ở chỗ này!
Hoàng Trung Trạch nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhất thời gật gật đầu, lập tức trốn ở trong tủ chén!
Nguyệt Mị nhanh chóng đóng cửa tủ lại!
Cửa phòng mở ra!
Trương phó tướng vừa bước vào gian phòng, tú bà chen lên, lo lắng nhìn người trong phòng. Khi tú bà trông thấy Nguyệt Mị một mình ở trong phòng, thở dài một hơi, không uổng công mình một mực hô hào báo tin cho bọn hắn!
Lúc này Trương phó tướng tản ra ý lạnh híp mắt nhìn Nguyệt Mị, lạnh lùng nói với tú bà:
- Bản tướng quân nhìn sắc mặt Mị Nhi không có chỗ nào không thoải mái, ngươi đang lừa gạt bản tướng quân!
Tú bà vội vàng hô:
- Trương tướng quân bớt giận, Trương tướng quân là ta...
Tú bà vẫn chưa nói xong, Nguyệt Mị đã chen lời:
- Trương tướng quân, sáng nay thiếp thân có chút không thoải mái, hiện tại tốt hơn nhiều, ngài đại nhân có đại lớn, đừng trách mụ mụ!
Trương phó tướng nghe tiếng Nguyệt Mị nũng nịu nhất thời thoải mái cười to, trực tiếp đi qua, ôm chặt lấy nàng.
- Ha ha, bản tướng quân làm sao sẽ trách lão bản, lão bản ngươi còn không mau ra ngoài!
Trương phó tướng lạnh lùng nhìn tú bà.
Tú bà vội nói:
- A a a! Ta ra ngoài ngay.
Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại, thở sâu ra một hơi, quá khẩn trương!
Còn may Hoàng công tử đã đi!
Bên trong gian phòng, Trương phó tướng nhìn tú bà đóng cửa, ánh mắt không ngừng liếc nhìn mấy nơi hẻo lánh của gian phòng!
- Mị nhi của ta tốt, một ngày không thấy, nhớ ngươi muốn chết!
Trương phó tướng ôm Nguyệt Mị nhi đi vào giường!
Nguyệt Mị muốn từ chối lại ra vẻ mời chào nói:
- Ai nha, Trương tướng quân đừng gấp gáp như thế!
Từng tiếng cởi quần áo vang lên!
Mà lúc này Hoàng Trung Trạch ở trong tủ nghe nụ cười phách lối của Trương phó tướng cùng âm thanh dụ hoặc của Nguyệt Mị, thật giận sắp không chịu nổi!
Mà lúc này hắn càng nghe được Trương phó tướng trêu đùa:
- Mị Nhi, bản tướng quân so với tên phế vật Hoàng Trung Trạch kia thì thế nào, càng thỏa mãn ngươi hơn phải không?
- Tướng quân ngươi thật đáng ghét!
- Ha ha, đừng sợ, Hoàng Trung Trạch là con rùa đen rúc đầu, hắn sẽ không dám tới tìm ngươi! Hắn là một phế vật!
Hoàng Trung Trạch trong ngăn tủ nghe Trương phó tướng trào phúng mình, hai mắt đỏ bừng, tức giận đến toàn thân phát động. Ngăn tủ đột nhiên nổ tung, khí thế Tiên Thiên bạo phát toàn lực đánh tới Trương phó tướng.
- Trương Phong, ta xxx con mẹ ngươi!
Trương phó tướng thân mật ôm Nguyệt Mị vẫn đang đề phòng Hoàng Trung Trạch, cố ý dẫn dụ hắn ra. Khi Trương phó tướng cảm thấy sau lưng có cảm giác nguy hiểm, ánh mắt lóe qua vẻ ngoan lệ, chân khí toàn thân vận hành sau lưng, nhưng dường như chưa kịp phản ứng, bị Hoàng Trung Trạch đánh trúng sau lưng!
Trương phó tướng nhất thời từ trên giường bay ngược mà ra, trực tiếp đụng ở trên tường!
Trương phó tướng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lắng lại chân khí tự loạn trong cơ thể. Thật ra hắn không có có bị thương nặng, bởi vì hắn vốn một mực đề phòng, đang chuẩn bị, lại thêm mặc giáp phòng ngự Huyền giai Phương Tư Vũ cho bên trong người, bởi vậy dù cứng rắn chịu Hoàng Trung Trạch toàn lực một chưởng cũng không chịu chút tổn thương nào!