Chương 236: Binh Vây Hoàng Phủ (2)
Nhưng Trương phó tướng muốn diễn!
Trương phó tướng phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, khí thế Tiên Thiên cảnh hậu kỳ bộc phát. Chỉ thấy Trương phó tướng rống giận, người Túy Hoa lâu đều nghe:
- Hoàng Trung Trạch ngươi thật to gan, dám đánh lén bản tướng quân!
Tất cả mọi người trong Túy Hoa lâu chấn động, chỉ nghe thấy Hoàng Trung Trạch nổi giận đùng đùng lớn tiếng hô:
- Đánh lén ngươi thế nào, bổn công tử còn muốn đánh chết ngươi!
Bên trong ánh mắt hoảng sợ của Nguyệt Mị, Hoàng Trung Trạch vọt tới trước mặt Trương phó tướng còn chưa bò dậy từ dưới đất, chân giơ chân ra xa, muốn đã bay đối phương ra ngoài. Đồng tử Trương phó tướng hơi co, hai tay vội vàng cản trước ngực, hai tay giao nhau, chống đỡ một chân toàn lực của Hoàng Trung Trạch!
Bành!
Trương phó tướng lại một lần bay ngược ra sau, bị Hoàng Trung Trạch đang tức giận đá bay, bồn cây cảnh trang sức xung quanh nhất thời người Trương phó tướng đánh vỡ, đùng đùng không dứt! Thân thể Trương phó tướng đụng chút đụng chút một mực đụng tới cửa chính của gian phòng, chỉ thấy cửa lớn bị đụng tan nát, Trương phó tướng đụng vào cột lầu mới ngừng lại!
Mà mọi người lầu dưới đã chấn kinh đứng lên!
Giật mình nhìn Trương phó tướng thê thảm trên lầu!
Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!
Mà bốn thân binh phía dưới tháy tình huống tướng quân nhà mình không ổn, lập tức xông lên!
- Trương tướng quân!
Mấy thân binh mượn nhờ cái bàn nhảy vọt thẳng đến bên người Trương phó tướng, hai người thân binh đỡ hắn, mặt hai thân binh khác đứng trước mặt bọn họ trực tiếp rút đao đi ra nhìn hằm hằm Hoàng Trung Trạch trong phòng!
Trương phó tướng được hai vị thân binh nâng đỡ, sắc mặt trắng bệch, che ngực, lạnh lùng nhìn Hoàng Trung Trạch đã đi ra!
Mà Hoàng Trung Trạch thì ôm Nguyệt Mị đang thất kinh một mặt ngạo nghễ đi tới. Hoàng Trung Trạch tự tin khi mình xuất ra hai chiêu toàn lực đánh trúng Trương Phong không có chút phòng bị, coi như Trương Phong là Tiên Thiên hậu kỳ, khẳng định bị trọng thương, bây giờ căn bản không cần sợ hắn!
Mà lúc này Lục Viễn Bằng mấy công tử bột cũng vội vã đi ra, vây quanh ở bên cạnh Hoàng Trung Trạch, cảnh giác nhìn mấy người Trương phó tướng. Hoàng Trung Trạch ôm Nguyệt Mị đi ra khỏ phòng, nhìn tất cả mọi người trong Túy Hoa lâu dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, sảng khoái một trận, rốt cục xả được cơn giận!
Trương phó tướng che ngực, khoát khoát tay ra hiệu cho thân binh không cần vịn hắn, sau đó hung ác nói với Hoàng Trung Trạch:
- Ha ha, Hoàng Trung Trạch ngươi gan lớn, dám đánh lén đả thương bản tướng quân, ngươi nhất định phải chết!
Chỉ thấy Hoàng Trung Trạch khinh thường nói:
- Bổn công tử chả lẽ sợ ngươi, ngươi bây giờ còn dám động thủ với bổn công tử sao?!
- Trước đó có Phan giáo úy, bổn công tử nể mặt Phan giáo úy, ngươi tính là thứ gì dám làm nhục bổn công tử!
- Tốt tốt tốt! Hoàng Trung Trạch, chuyện này bản tướng quân nhớ kỹ, ngươi chờ đó cho ta, chúng ta đi!
Trương phó tướng đỏ mặt, sau đó dẫn thân binh quay người rời khỏi!
Hoàng Trung Trạch tuy không còn dám động thủ, nhưng hắn lại chế giễu Trương phó tướng:
- Trương Phong ngươi nhớ kỹ cho bổn công tử, về sau ngươi còn dám tìm Nguyệt Mị tiểu thư, gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần!
Sau đó ôm Nguyệt Mị thị uy, hung hăng xả ra cơn tức do trước đó Trương Phong truyền ra lời đồn. Mà mấy người Lục Viễn Bằng nhìn Trương phó tướng xám xịt rời đi cũng ào ào cười nhạo:
- Không sai, chỉ là một phó tướng dám đoạt nữ nhân cùng Hoàng gia đại công tử!
- Ha ha, trước đó không phải rất phách lối à, hiện tại làm sao giống con chó vậy!
- Ha ha!
Trương phó tướng đã đi xuống lầu nghe lời này, quay đầu lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm!
Mấy người Lục Viễn Bằng trên lầu bị dọa một trận, vừa muốn mở miệng thì đã cứng lại trong cổ họng.
- Hừ!
Trương phó tướng hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi!
- Thôi đi, ra vẻ cái gì, còn không phải bị Hoàng lão đại chúng ta đánh chạy!
Một công tử bột vừa bị hù sợ nhìn bọn người Trương phó tướng rời đi, la lớn.
Mà Lục Viễn Bằng thấy tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, nhất thời đắc ý mở miệng:
- Không sai, lời đồn đại gì đó trước kia, đều mẹ nó nói vớ nói vẩn, Hoàng công tử chúng ta làm sao sợ Trương phó tướng!
Hoàng Trung Trạch hài lòng nhìn Lục Viễn Bằng, nhìn nhóm người phía dưới khinh thường hừ một tiếng. Sau đó nói với tú bà bên cạnh còn lộ ra biểu lộ kinh hoảng:
- Còn không nhanh chuẩn bị một cái mới phòng cho bổn công tử!
Tú bà nhất thời lấy lại tinh thần, run rẩy nói:
- Vâng, Hoàng công tử, mời đi theo ta!
Đợi mấy người Hoàng Trung Trạch tiến vào phòng, Túy Hoa lâu lúc đầu an tĩnh nhất thời ồn ào!
Rất nhiều khách nhân một mặt hưng phấn đàm luận chuyện vừa rồi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên trên lầu!
Mà tin tức này cũng rất nhanh truyền khắp toàn bộ Anh thành...
Khi mấy người Trương phó tướng trở về đến quân doanh, Phan Phượng đang huấn luyện binh lính. Phan Phượng khí thế dồi dào, lưng hùm vai gấu thân mặc khôi giáp, tay cầm búa lớn đứng sừng sững trên đài cao, binh sĩ phía dưới biểu lộ nghiêm túc, động tác hổ hổ sinh uy!
- Hô!
- Hàaa... !
- Ôi!
Binh lính phía dưới đều nhịp, động tác cấp tốc, sát khí đằng đằng!
Mà lúc này Trương phó tướng được người đỡ tiến vào cửa lớn quân doanh, trong lúc mọi người đang luyện tập thì rất dễ thấy!
Phan Phượng trên đài cao thấy Trương phó tướng bị thương nặng, mắt hổ trừng một cái, toàn thân nổi lên sát khí!
Nhưng người một cái trực tiếp nhảy đến bên cạnh Trương phó tướng trước đó cách xa trên khoảng trăm thước, chỗ hai chân nện xuống, bụi bay tứ tán.
- Ai làm?!
Sát khí Phan Phượng hiện kín toàn thân, tiếng nói đinh tai nhức óc.
Thoáng chốc, bọn binh lính ào ào nhìn bọn họ!