Chương 237: Phan Phượng Xuất Thủ
Mặt Trương phó tướng đỏ bừng nói:
- Giáo úy, thuộc hạ làm cho hộ thành quân mất thể diện, bị Hoàng gia Hoàng Trung Trạch đánh lén, thuộc hạ nhất thời sơ sẩy bị hắn đánh trọng thương!
- Đánh lén!
Phan Phượng trợn to mắt hổ,
- Hoàng gia Hoàng Trung Trạch cũng dám đánh lén thuộc hạ bản tướng quân, hắn muốn tìm cái chết!
Một thân binh Trương phó tướng tràn đầy hận ý nói:
- Giáo úy đại nhân, là Hoàng Trung Trạch vô duyên vô cớ đánh lén Trương tướng quân, đánh Trương tướng quân trọng thương, tất cả mọi người tại Túy Hoa lâu đều nhìn thấy!
- Tốt cho một Hoàng gia, cho rằng mình đệ nhất thế gia là Anh thành thì dám không coi hộ thành quân chúng ta vào đâu à!
Phan Phượng lại dậm chân một cái, bay lên không trung vọt trở lại đài cao. Khí thế toàn thân cường đại bao phủ quân doanh, nhìn hằm hằm nói với chúng tướng sĩ:
- Hoàng gia là đệ nhất gia tộc của Anh thành thì tính sao, ta chỉ biết là người Hoàng gia khi dễ lính của ta, khi dễ lính của ta, chẳng khác nào khi dễ ta!
- Phan Phượng ta tuyệt sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ thủ hạ mình, bất kỳ một binh một tốt nào!
- Các ngươi có bằng lòng bồi bản tướng quân đi đòi công đạo hay không!
Tướng sĩ phía dưới nghe Phan Phượng hò hét, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, đống thanh hô to:
- Thuộc hạ nguyện ý!
- Tốt!
Khí thế Phan Phượng tăng mạnh, vung tay lên:
- Xuất binh, đi đến Hoàng gia đuổi bắt Hoàng Trung Trạch!
Mặt mũi chúng tướng sĩ tràn đầy phẫn nộ khua vũ khí trong tay:
- Đuổi bắt Hoàng Trung Trạch!
- Đuổi bắt Hoàng Trung Trạch!
- Đuổi bắt Hoàng Trung Trạch!
Mà bây giờ Hoàng Trung Trạch uống say say vừa về tới Hoàng phủ!
Lúc này Hoàng Trung Trạch mặt mũi tràn đầy hưng phấn, bởi vì hôm nay đã xã được giận!
- Về sau, Anh thành ai còn dám đối nghịch cùng bổn công tử, Trương Phong kia sẽ là kết cục của bọn hắn!
Khi Hoàng Trung Trạch vừa tiến vào Hoàng phủ, mặt mũi Hoàng Thân Thâm tràn đầy thâm trầm chờ hắn. Trước cửa đại sảnh, Hoàng Thân Thâm nhìn dáng vẻ con trai say khướt, giận không chỗ phát tiết!
- Đồ hỗn trướng, còn không mau lại đây!
Hoàng Thân Thâm giận dữ hét.
Hoàng Trung Trạch ngã trái ngã phải đột nhiên trông thấy Hoàng Thân Thâm nhất thời bị dọa giật mình.
- Cha... Cha!
Mà lúc này mấy vị trưởng lão Hoàng gia cũng từ trong đại sảnh đi ra.
Hoàng Thân Thâm nổi giận nói:
- Nói!
- Ngươi hôm nay đã làm chuyện hỗn trướng gì!
Mấy vị trưởng lão bên cạnh một mặt bất đắc dĩ nhìn Hoàng Trung Trạch. Đánh trọng thương một phó tướng hộ thành quân, đây không phải một chuyện đơn giản, rất dễ dàng để hộ thành quân căm thù Hoàng gia chúng ta. Lần này Hoàng Trung Trạch làm quá phận, một chút cũng không có cân nhắc hậu quả!
Hoàng Trung Trạch đang men say nghe thế tỉnh táo, nhìn biểu lộ các trưởng lão phía trên, biết mình có phiền phức lớn, nhưng một cỗ ủy khuất xông lên đầu, thời điểm Trương Phong kia nhục ta, các ngươi không nói lời nào, chờ ta đánh hắn các ngươi còn đến trách ta!
Chỉ thấy mặt mũi Hoàng Trung Trạch tràn đầy ủy khuất nói:
- Cha, hài nhi không làm sai, Trương Phong kia quá phách lối, hắn không chỉ có mắng hài nhi, hơn nữa còn làm nhục Hoàng gia chúng ta, hài nhi tức giận mới đánh hắn!
Hoàng Thân Thâm thấy Hoàng Trung Trạch chết cũng không hối cải lớn tiếng nổi giận nói:
- Ngươi lại ngụy biện, còn không mau quỳ xuống cho ta!
Hoàng Trung Trạch ngẩng đầu nhìn Hoàng Thân Thâm, hiểu rõ hiện tại cha mình đang nổi nóng, không thể mạnh miệng, cúi đầu quỳ trên mặt đất.
- Hừ!
Hoàng Thân Thâm thấy Hoàng Trung Trạch nhu thuận quỳ xuống, hừ lạnh một tiếng. Hoàng phu nhân bên cạnh nhìn Hoàng Thân Thâm đã hơi bớt giận, nhất thời mở miệng nói:
- Lão gia, ta cảm thấy Trạch nhi cũng không có sai, trước đó Trạch nhi đã nhường Trương Phong một lần, Trương Phong còn được một tấc lại muốn tiến một thước, không ngừng rêu rao sinh sự, không chỉ có vũ nhục Trạch nhi, càng vũ nhục Hoàng gia chúng ta, uy nghiêm Hoàng gia chúng ta mấy ngày nay một mực đang rơi xuống, lần này Trạch nhi cũng coi như xả được cơn giận cho Hoàng gia chúng ta!
Mấy vị trưởng lão bên cạnh cũng tán thành, mấy ngày nay có không ít thế lực trong bóng tối chế giễu Hoàng gia, uy vọng Hoàng gia rơi xuống, nhìn Trương Phong cũng có chút không biết tốt xấu, không dạy dỗ hắn một phen, không biết Hoàng gia chúng ta không dễ khi dễ!
Đại trưởng lão đồng gật đầu:
- Lần này Trạch nhi đánh Trương Phong trọng thương, tuy hơi kích động, nhưng cũng không sai, người Hoàng gia chúng ta không phải một phó tướng có thể bêu xấu, cũng coi như cho hắn một bài học, cũng để cho thế lực Anh thành biết, tại Anh thành, Hoàng gia chúng ta không phải là ai đều có thể làm nhục!
Hoàng Trung Trạch hưng phấn ngẩng đầu lên:
- Không sai, phụ thân.
Hoàng Thân Thâm thở dài một hơi, hắn cũng hiểu rõ lời đại trưởng lão nói, nhưng chuyện đã xảy ra, Hoàng gia không làm ra phản ứng, về sau uy tín Hoàng gia trong các thế lực sẽ giảm xuống rất nhiều!
Khi Hoàng Thân Thâm thả lỏng gương mặt đang căng cứng, vừa muốn mở miệng, đột nhiên lòng bàn chân chấn động một hồi!
Hoàng Thân Thâm cùng mấy vị trưởng lão liếc nhau,
Chẳng lẽ!
Mấy người lập tức xông ra ngoài phủ!
Đám người Hoàng Thân Thâm nhìn thấy Hoàng phủ đã bị binh lính trùng điệp vây quanh!
Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Phan Phượng cưỡi ngựa toàn thân sát khí mười phần đi tới!
Hoàng Thân Thâm nhìn Phan Phượng đi tới lạnh lùng nói:
- Phan Phượng giáo úy, ngươi mang binh đến đây vây quanh Hoàng phủ ta có ý gì!
Mà mấy trưởng lão đều nhìn hằm hằm Phan Phượng!
Phan Phượng cười lạnh:
- Bản tướng quân vì cái gì mà đến, ngươi phải rõ ràng, Hoàng gia Hoàng Trung Trạch người đánh lén Trương Phong phó tướng tại Túy Hoa lâu, đánh Trương phó tướng trọng thương, bản tướng quân chính là vì Trương phó tướng lấy lại công đạo, đem Hoàng Trung Trạch giao ra!