Chương 239: Phan Phượng Chém Ngược Tông Sư Đỉnh Phong (2)
Mà ánh mắt Hoàng Thân Thâm lo lắng nhìn Hoàng lão tổ, bởi vì hắn rõ ràng nhất thực lực Phan Phượng như thế nào, vừa mới đối kháng hai tay bây giờ còn đang run rẩy. Bên trong một trận chiến đấu kịch liệt, Hoàng lão tổ đang lúc đối kháng bởi vì tuổi già, khí huyết suy yếu, rất nhanh không kiên trì nổi, đao lập tức chuyển hướng, bổ ngang Phan Phượng, bức Phan Phượng lui lại, tiếp đó muốn lợi dụng đao pháp thành thạo, nhanh chóng áp chế Phan Phượng lấy được thắng lợi. Nhưng Phan Phượng là nhân vật bậc nào, đánh ra búa lớn xuất thần nhập hóa, sau khi lui lại một bước, búa lớn lập tức trảm từ dưới lên trên, xẹt qua một đạo rãnh sâu, trảm thẳng tới người Hoàng lão tổ!
Đồng tử Hoàng lão tổ hơi co lại, đao như thiểm điện xẹt qua,
Cản!
Tuy ngăn cản được trầm búa lớn trọng, nhưng phải lui về phía sau mấy bước.
Phan Phượng thừa thắng xông lên, quay người bên trong hư không tụ lực, búa lớn chém thẳng vào Hoàng lão tổ!
Lão tổ điểm mũi chân, mượn lực nghiêng nhảy ra ngoài, tránh thoát búa lớn đánh tới. Thế mà hắn lại không thấy Phan Phượng đang nhếch miệng, hai tay Phan Phượng trên không trung đột nhiên bành trướng, dừng lại búa lớn đang cuồng bạo, một tay cầm búa chém ngang, chém tới Hoàng lão tổ trên không trung!
- Lão tổ!
Bọn người Hoàng gia kinh hô!
Hoàng lão tổ căn bản không kịp né tránh, hai mắt trợn to, cầm đao ngăn cản!
Bên trong ánh mắt sùng bái của các tướng sĩ ánh mắt và hoảng sợ của đám người Hoàng gia, Hoàng lão tổ bị lưng búa đập trúng!
Đụng!
Hoàng lão tổ bị lưng búa đập rất mạnh, trước ngực vỡ vụn, miệng phun máu tươi như đạn pháo bay ra ngoài, trực tiếp đụng vỡ nát cửa lớn Hoàng phủ!
- Lão tổ!
Mấy trưởng lão Hoàng gia vội vàng chạy tới đi đỡ lão tổ!
Chỉ thấy Hoàng lão tổ chỉ có thở ra, không có hít vào!
- Lão tổ!
Hai mắt Đại trưởng lão đỏ bừng, ôm Hoàng gia lão tổ lộ ra một tia bi ai!
Người Hoàng gia nhìn Hoàng lão tổ không còn hơi thở, kêu khóc không thôi:
- Lão tổ!
Mà Trương phó tướng và mấy vị phó tướng trông thấy Phan Phượng chém ngược Tông Sư đỉnh phong, cao giọng hô hoán:
- Giáo úy uy vũ!
Chúng tướng sĩ sùng bái nhìn Phan Phượng khí thế cuồng bạo đứng trên không trung:
- Giáo úy vô địch!
- Giáo úy uy vũ!
Hai phe như ở hai thế giới trái ngược, một bên bi thương khóc rống, một phương hưng phấn hô hoán!
Người các thế lực xung quanh quan sát trận chiến khiếp sợ nhìn Phan Phượng, trong lòng thầm nói, về sau tuyệt đối không thể đắc tội người này!
Mọi người Hoàng gia thấy lão tổ đã không còn sự sống, hai mắt đỏ bừng, lộ ra vẻ cừu hận, nhìn về phía các tướng sĩ đang hô to, trong đám người Hoàng gia đột nhiên có người hét lớn một tiếng:
- Chúng ta liều mạng với bọn hắn, vì lão tổ báo thù!
Vừa hô để mấy người Hoàng mở to gia mắt đỏ bừng cừu hận nhìn bọn người Phan Phượng, nắm chặt đại đao trong tay, chuẩn bị lao ra!
Mà Hoàng Thân Thâm ở trước mặt đỏ bừng hai mắt, tu vi Tông Sư trung kỳ bao phủ người Hoàng gia, hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Người Hoàng gia giật mình nhìn gia chủ của mình, vì sao không để bọn hắn báo thù cho lão tổ!
Trong lòng Hoàng Thân Thâm vô cùng thống khổ, hắn cũng muốn báo thù cho lão tổ, nhưng bây giờ lão tổ mạnh nhất đã bị địch nhân chém giết, ai có thể chém giết Phan Phượng, nếu như ngay cả mình cũng không rõ ràng tình thế bây giờ, Hoàng gia hôm nay sẽ không còn!
Hoàng Thân Thâm thống khổ nhắm mắt, sau đó nhìn chằm chằm Phan Phượng nói:
- Phan Phượng giáo úy, Hoàng gia chúng ta có chơi có chịu!
Sau đó cắn răng bi thống nói:
- Trói Hoàng Trung Trạch lại giao cho Phan giáo úy!
- Cha! Ta không muốn!
Hoàng Trung Trạch đang đau lòng vì lão tổ mới chết nghe thấy phụ thân mình còn muốn giao hắn ra, nhất thời khóc ròng.
- Lão gia, không được!
Hoàng phu nhân cũng vọt tới trước mặt Hoàng Thân Thâm, khóc rống cầu khẩn.
Hoàng Thân Thâm tung một tay đánh bay Hoàng phu nhân, giận dữ hét:
- Chuyện hôm nay, còn không phải ngươi dung túng mà thành!
Mà mấy trưởng lão Hoàng gia hiểu rõ tình thế lúc này, cừu hận nhìn Phan Phượng một chút sau, sau đó đi đến bên người Hoàng Trung Trạch lạnh lùng nhìn hắn, một trưởng lão bên trong lạnh lùng nói:
- Hoàng Trung Trạch nếu như không phải ngươi, lão tổ cũng sẽ không chết!
Hoàng Trung Trạch nhất thời ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người, mà tất cả người Hoàng gia đều đang lạnh lùng nhìn hắn, dường như hắn là cừu nhân!
Trong lòng Hoàng Trung Trạch cũng biết đây hết thảy do mình tạo thành, lộ ra nụ cười thảm, quỳ lạy thi thể Hoàng gia lão tổ, thất tha thất thểu đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Hoàng gia chủ, hai mắt chảy nước nói:
- Cha, thật xin lỗi!
Hoàng gia chủ mang theo nước mắt nhìn thoáng qua thân ảnh con trai, sau đó nói với Phan Phượng đang không còn khí thế cuồng bạo:
- Phan Phượng giáo úy, Hoàng Trung Trạch ở đây, Hoàng gia chúng ta có chơi có chịu!
- A!
Trong mắt Phan Phượng lóe lên vẻ thất vọng. Mà ánh mắt này vừa hay bị Hoàng gia chủ cùng mấy trưởng lão trông thấy!
Ngay tại lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng la to:
- Dừng tay!
Chỉ thấy Phương Tư Vũ quần áo lộn xộn vội vã chạy đến!
- Phan Phượng tướng quân, Hoàng gia một mực là minh hữu kiên định của Tần phủ chúng ta, bây giờ trở thành cục diện hiện tại, nể tình ta, hai phe đều thối lui một bước, dừng tay đi, như thế nào?!
Phương Tư Vũ đi đến bên cạnh Phan Phượng mở miệng.
Phan Phượng nhướng mày, nhìn về phía Trương phó tướng, mà Trương phó tướng cũng thức thời, mở miệng nói:
- Đa tạ giáo úy giúp thuộc hạ xả giận, hết thảy để giáo úy phân phó!
Sau đó Phan Phượng nhìn sang Phương Tư Vũ gật gật đầu!