Chương 268: Đấu Tướng
Sáng ngày thứ hai, mặt trời mới lên, sương mù còn chưa tiêu tán, đại quân ba đại thế gia đã xuất động. Bộ quân trung ương 200 ngàn, kỵ binh hai cánh các là 50 ngàn, tổng cộng 300 ngàn màu đại quân vệ phục thuần màu đỏ, tựa như rừng phong bên trong mùa thu, hỏa hồng hỏa hồng.
Đại quân ba đại thế gia một đường tiếng trống kèn lệnh mãnh liệt, đạo cờ phần phật phấp phới trong gió, cát bay đá chạy, bụi mù cuồn cuộn, đi thẳng tới bên trong vùng bình nguyên ngoài ba mươi dặm Uyên thành, chờ đợi Tần quân đến.
Bên trong Uyên thành, một trận kèn lệnh to rõ mạnh gấp, đại quân Tần minh tùy theo xuất động, màu đen đằng đẵng như là rừng tùng ở khắp nơi, bọn người Lý Chính suất lĩnh lấy 300 ngàn đại quân tiến về đồng bằng ngoài thành ba mươi dặm, một đường cờ xí già thiên tế nhật, một mảnh chiến sĩ đen nghịt người mặc chiến giáp quân kỷ nghiêm minh, mặt không biểu tình, lúc hành tẩu lộ ra sát ý mười phần.
Bành! Bành! Bành!
Theo song phương đại quân tiến vào, toàn bộ trên mặt đất đồng bằng đều chấn động từng trận!
Hai phe đại quân tiến vào bên trong vùng bình nguyên, hai quân cách nhau ba dặm có hơn.
Hô!
Cuồng phong gào thét, trong đại quân hai phe nổi trống chấn thiên, dù bây giờ là giữa trưa, mặt trời chói chang, bên trong vùng bình nguyên lộ ra khí tức nghiêm sát, không trung tràn ngập cảm giác thấy lạnh cả người.
Chỉ thấy trong đại quân màu đỏ trực tiếp lao ra 1000 thiết kỵ đi vào phía trước đại quân Tần minh. Một người mặc khải giáp đỏ thẫm, dưới hông là tọa kỵ Xích Liệt Hổ, uy phong lẫm lẫm đi tới. Tay cầm trường thương ngạo khí trùng thiên hô với đại quân Tần minh:
- Bản tướng quân chính là Yến Châu Chu Dương Liệt, để cho cái gì Hoa Hùng, Phan Phượng hàng ngũ các ngươi một mực nói khoác tới nhận cái chết!
Chu Dương Liệt triển lộ ra khí thế Tông Sư đỉnh phong, khí thế mười phần, để tam đại gia chủ phía sau vuốt râu liên tiếp gật đầu.
Chu Quế Tín nói với Chu Vô Tận:
- Dương Liệt mấy năm này vẫn luôn tiến bộ, xem ra không lâu sau đó, Chu gia các ngươi lại nhiều thêm một vị võ tướng Niết Bàn cảnh!
Chu Vô Tận hài lòng nhìn Chu Dương Liệt đang khiêu chiến, mắt đầy đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn nói:
- Ha ha, đâu có đâu có, Chu Thiên Ảnh, Hà Ngộ Ương mấy tiểu bối kia của các ngươi cũng không tệ, chỉ bất quá tạm thời để Chu Dương Liệt dẫn trước một bước mà thôi!
Mà Chu Thiên Ảnh, Hà Ngộ Ương, mấy võ tướng trẻ tuổi vừa được Chu Vô Tận nói tới đứng phía trước đại quân, ánh mắt lấp lánh nhìn Chu Dương Liệt bá khí. Mà những đệ tử trẻ tuổi giống như Chu Doãn Sinh thì sùng bái nhìn Chu Dương Liệt, vội vàng hô to!
Nhất thời trống nổi chấn thiên, khí thế đại quân ba đại thế gia phóng đại!
- Hô!
- Hô!
- Hô!
Tăng thêm tiếng hô của 1000 thiết kỵ phía trước hò hét cho Chu Dương Liệt!
Mà bây giờ phía trước Tần minh, Lý Chính, Tần Lâm Quân, bọn người Lữ Bố dàng ngàn một hàng. Nhìn Chu Dương Liệt lớn lối khiêu chiến, ánh mắt Lý Chính híp lại, trong lòng cười lạnh liên tục. Là sợ mình tới lúc bị chết không sảng khoái à, nhất định phải cho người ta trào phúng, gợi ra nộ khí của Hoa Hùng, Phan Phượng?
Lúc này Hoa Hùng, Phan Phượng hai người đều nắm chặt vũ khí trong tay, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt thị ngược nhìn Chu Dương Liệt. Chỉ thấy hai người lập tức chắp tay đồng thời nói với Lý Chính, Tần Lâm Quân:
- Điện hạ, để cho ta đi giết cái tên cuồng vọng tự đại này để bình lại phẫn nộ trong lòng ta!
- Ừm!
Hoa Hùng cùng Phan Phượng nhìn nhau, vậy mà lại đồng thời nói:
- Chuyện này, ngươi đừng đoạt với ta!
- Ta đi giết Chu Dương Liệt phách lối này, ngươi ở phía sau chờ là được!
- Phi, ta đi bắt sống Chu Dương Liệt cuồng vọng tự đại kia, ngươi ở phía sau nghỉ ngơi là được, đến lúc đó mặc cho ngươi xử trí, như thế nào!
- Ngươi!
Lúc này Hoa Hùng đột nhiên đổi đề tài:
- Đã như vậy, chúng ta đều thối lui một bước, như thế nào, lần này để cho ta tới trước, lần sau ta không đoạt, để ngươi trước, như thế nào!
Ánh mắt Phan Phượng khẽ động vừa muốn mở miệng đáp ứng, đột nhiên kịp phản ứng, nổi giận mắng:
- Hoa Hùng, đại gia ngươi, kém chút bị ngươi lừa, vậy ta tới trước, lần sau cho ngươi được hay không!
- Phi!
Mà Chu Dương Liệt ở phía trước nhìn Phan Phượng cùng Hoa Hùng trong đại quân không để hắn vào trong mắt, há mồm cũng là giết mình, bắt sống mình!
Trên mặt mười phần ngạo khí tức đến đỏ lên, tay cầm trường thương chỉ hai người giận dữ nói:
- Hai phế vật một mực kêu la cái gì, các ngươi từng người từng người ta rảnh để tiếp, cùng lên đi!
- Bà nội nó!
Hoa Hùng cùng Phan Phượng trừng to mắt, trước ngực liên tiếp phập phùng, nổi giận đùng đùng nhìn Chu Dương Liệt.
Mà Dạ Lăng Vân cùng Tưởng Bá bọn người hiểu rõ thực lực Hoa Hùng cùng Phan Phượng, biết hai vị võ tướng cường đại, đặc biệt là hai người cũng đã là Tông Sư đỉnh phong, im lặng nhìn về Chu Dương Liệt kêu gào phía trước.
- Có phải ngại mình bị chết không đủ nhanh hay không!
Chỉ thấy Lý Chính vì phòng ngừa hai người lại cãi nhau trực tiếp điểm tên:
- Hoa Hùng, ngươi đi chém Chu Dương Liệt kia, Chu Dương Liệt hắn cảm thấy mình sống được quá lâu, vậy cầm đầu của hắn tế cờ quân đội Tần minh ta!
- Phan Phượng ngươi ở phía sau lược trận, lần sau để ngươi đến!
- Vâng!
Mặt mũi Hoa Hùng tràn đầy vui mừng cao giọng nói. Mà Phan Phượng bất đắc dĩ nhìn Hoa Hùng một chút, cũng chỉ đành nghe theo Lý Chính.
Sau đó Hoa Hùng mặt mũi tràn đầy sát khí trực tiếp cưỡi Thanh Giao dưới hông lập tức lao ra, lớn tiếng hô:
- Bọn chuột nhắt từ đâu tới đánh rắm ở chỗ này, nhìn Hoa Hùng gia gia ngươi làm sao chém giết ngươi ngươi trước mặt đại quân!