Chương 249: Ác Lai Yêu Thánh
Trên bầu trời, mây đen bao trùm cực xa, phảng phất như toàn bộ yêu giới đều bị mây đen bao trùm.
Luồng uy áp đáng sợ kia tràn ngập trong thiên địa.
"Không phải ngươi nói tồn tại mạnh nhất yêu giới chỉ mới Đại Thừa sao? Sao ngươi lại chạy?"
Phương Lương tức giận nói. Nói tốt sẽ bảo vệ ta đâu?
Sắc mặt Kỷ Tiên Thần trở nên âm trầm, cắn răng nói: "Đối phương đến từ Thượng giới, ta chỉ vô địch Phàm gian, kẻ địch tới từ Thượng giới, ta đánh kiểu gì được?"
Phương Lương trầm mặc, chỉ có thể vùi đầu bay về phía trước.
"Các ngươi muốn trốn đi đâu?"
Giọng nói lạnh như băng lúc trước truyền đến từ phía sau.
Sắc mặt của Phương Lương, Kỷ Tiên Thần kịch biến, một cơn gió mạnh kéo tới.
Phương Lương vô thức quay đầu nhìn lại, trực tiếp bị gió mạnh đánh tới hộc máu ngã bay ra ngoài, rơi xuống cánh đồng hoang vu phía dưới, cuốn lên bụi bặm cuồn cuộn.
Kỷ Tiên Thần lập tức giơ hai tay lên, sấm sét nổ tung, chấn động thiên địa.
Hắn ta biết mình trốn không thoát, vậy chỉ còn cách đánh một trận!
"Hừ! Tào Tháo có thể tru sát thần tiên Thượng giới, sao ta không thể?"
Kỷ Tiên Thần cắn răng, định thần nhìn lại.
Chỉ thấy một yêu ma khôi ngô đầu hổ thân người, chân đạp yêu vân kéo tới. Vị yêu ma này có hai móng như khỉ, đuôi như trâu, sau lưng có một cặp cánh cực kỳ quái dị.
Kỷ Tiên Thần nhíu mày nói thầm: "Là hỗn hợp thể của mấy yêu vương vừa rồi sao?"
Hắn ta không khỏi cảm thấy chán ghét.
Vị tiền bối Yêu tộc này tàn nhẫn với đồng tộc của mình quá mức. Vậy mà lúc trước hắn ta còn nói như hắn ta muốn ra mặt vì Yêu tộc.
Hiện tại xem ra, đối phương đến đây vì hai người bọn họ!
Quả nhiên sau lưng Hắc Hồ Yêu Đế có người Thượng giới ủng hộ!
"Sao các hạ không xưng tên ra?" Kỷ Tiên Thần cao giọng quát lên.
Yêu ma khôi ngô hừ lạnh: "Phàm nhân sao xứng biết được tên của Bản Thánh?"
Hắn vỗ một chưởng về phía Kỷ Tiên Thần, pháp lực kinh khủng hóa thành vô số máu tươi đánh tới.
Lôi điện quấn quanh người Kỷ Tiên Thần. Hắn ta muốn ngăn cản, kết quả chỉ chớp mắt đã bị vô số máu tươi xuyên thủng, hóa thành một người màu.
Không hề có sức chống cự!
Phương Lương đang nằm trong cái hố trên cánh đồng hoang vu trừng to mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Tuy Kỷ Tiên Thần rất thích trang bức, nhưng Phương Lương rất ngưỡng mộ sự cường đại của hắn ta.
Gần như không có Yêu Vương nào có thể sống quá một chiêu từ trong tay Kỷ Tiên Thần.
Thấy Kỷ Tiên Thần bị miểu sát, Phương Lương luống cuống.
Làm sao bây giờ?
Phương Lương sử dụng kiếm nhỏm người lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Yêu ma khôi ngô cúi đầu nhìn về phía Phương Lương, ánh mắt lóe lên, thầm nói: "Người này có khí vận Thiên Đạo, chẳng lẽ là thiên địa chi tử ở phương phàm giới này?"
Hắn ta bay về phía Phương Lương, cũng không ra tay.
Đúng lúc này, thiên lôi cuồn cuộn hóa thành thác nước cuốn tới. Yêu ma khôi ngô phất tay, đánh thác nước thiên lôi xơ xác.
Chỉ thấy Kỷ Tiên Thần đã hóa thành huyết nhân vọt về phía yêu ma khôi ngô.
Yêu ma khôi ngô khinh thường hừ lạnh, vung tay phải lên.
Oanh!
Một luồng huyết khí ngưng tụ thành thanh kiếm lớn từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng lôi vân, trực tiếp trấn áp Kỷ Tiên Thần. Mũi kiếm rơi xuống cánh đồng hoang vu, cuốn lên bụi bay cao mấy trăm trượng. Kỷ Tiên Thần càng không rõ sống chết.
Phương Lương cắn răng, mắt đã đỏ bừng lên.
Hắn ta bỗng nghĩ đến thần thông thần bí sư tổ đã truyền thụ cho hắn ta trước đó.
Không phải lúc nguy cấp, tuyệt đối không thể sử dụng!
Hiện tại chính là lúc nguy cấp!
Phương Lương quỳ một chân trên đất, hai tay bắt đầu thi pháp.
Yêu ma khôi ngô chú ý tới động tác của hắn ta nhưng lại không hề để ý, mà mở miệng nói: "Muốn sống thì dập đầu với Bản Thánh!"
Phương Lương vừa nghe vậy đã cảm thấy bản thân vị vũ nhục lớn lao, cả người cũng run rẩy lên.
Xa xa, huyết kiếm to lớn hóa thành huyết khí tiêu tán trong thiên địa.
Theo Phương Lương thi pháp, sau lưng Phương Lương xuất hiện một khe nứt màu đen. Khe nứt bắt đầu xoay tròn giữa không trung, hình thành vòng xoáy.
Yêu ma khôi ngô híp mắt lại, đây là triệu hoán thuật?
Hắn ta thầm cảm thấy buồn cười.
Phàm nhân này có thể triệu hoán ra thứ gì được?
Hắn ta tiếp tục đi về phía Phương Lương.
Tất cả linh lực còn lại của Phương Lương đều bị tiêu hao tới hầu như không còn. Hắn ta không biết tình huống sau lưng mình, còn tưởng thần thông này đã mất đi hiệu lực.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta không nhận được thần thông cường đại?"
Phương Lương hoàn toàn luống cuống.
Lẽ nào sư tổ lừa hắn ta?
Không thể nào!
Hẳn là do lúc trước hắn ta tu luyện chưa tốt!
Nghĩ tới lúc học tập thần thông này, Phương Lương hắn luyện thành nhanh nhất, trong lòng không khỏi hối hận vô cùng.
Thì ra lúc ấy không phải hắn ta tu luyện nhanh nhất, mà hắn ta vốn chưa luyện thành!
Thấy yêu ma khôi ngô càng ngày càng gần, Phương Lương tuyệt vọng.
Hắn ta nắm chặt kiếm trong tay, chuẩn bị chịu chết.
Bỗng một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng: "Ngươi không thể sợ hãi bất kỳ người nào trừ ta ra."
Nghe vậy, Phương Lương như bị sét đánh.
Hắn ta vô thức quay đầu nhìn lại, trừng to mắt.
Chỉ thấy Hàn Tuyệt chậm rãi bước ra từ bên trong vòng xoáy màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt, Cửu Ngũ Chí Tôn Khí Vận Bào tung bay theo gió, một thân pháp bảo lóe sáng hệt như thần tiên hạ phàm.
Hàn Tuyệt liếc qua Kỷ Tiên Thần, vẫn còn một hơi, chưa chết hẳn.
Hắn lại nhìn về phía yêu ma khôi ngô.
Thái Ất Địa Tiên!
Chẳng trách Kỷ Tiên Thần không đỡ được!
Yêu ma khôi ngô nhìn về phía Hàn Tuyệt, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Tu vi thật thấp!
Không đúng!
Hắn che giấu tu vi!
Yêu ma khôi ngô mở miệng nói: "Bản Thánh chính là..."
Hàn Tuyệt đột ngột nâng ngón trỏ tay phải lên, một đạo kiếm khí bắn ra.
Thiên Địa Huyền Hoàng Phá Giới Kiếm Chỉ!
Oanh!
Kiếm khí hóa thành cầu vồng xẹt qua đỉnh đầu Phương Lương.
Giờ khắc này, linh hồn của Phương Lương đã ngừng run rẩy, vẻ mặt dại ra.
Hắn ta còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, yêu ma khôi ngô đã bị tru sát.
Kiếm khí một đường lao đi, vẽ ra một cái rãnh sâu hoắm trong cánh đồng hoang vu, kéo dài tới cuối chân trời.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói của yêu ma khôi ngô lại vang lên, giọng điệu tràn ngập kinh hoảng.
Thân thể vừa nãy cũng không phải bản thể của hắn ta.