Chương 250: Kim Ô đột phá, chấp niệm của Sở Thế Nhân
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: "Thiên Đình, Văn Khúc Tinh!"
"Không thể nào! Sao Thiên Đình có thể quản việc này, đừng giả mạo Văn Khúc Tinh!"
Hàn Tuyệt lười tiếp lời, đưa tay bắn ra một chỉ.
Kiếm khí xé trời!
Mây đen bị xuyên thủng, luồng áp lực mênh mông bao phủ thiên địa này cũng tiêu tán theo.
【 Ác Lai Yêu Thánh nảy sinh thù hận với ngươi, trước mặt độ thù hận là ngũ tinh 】
Trước mắt Hàn Tuyệt có một hàng chữ nhảy ra.
"Văn Khúc Tinh! Ngươi chờ đó cho Bản Thánh! Ngươi tưởng Thiên Đình có thể tùy ý làm bậy sao? Hừ, Bản Thánh nhất định sẽ khiến Thiên Đình bị diệt!"
Đối phương khàn giọng rít gào.
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Giọng điệu thật lớn!
Chẳng lẽ hắn ta có lai lịch khủng bố gì đó?
Hắn vội vã kiểm tra tin tức của Ác Lai Yêu Thánh:
【 Ác Lai Yêu Thánh: Thái Ất Thiên Tiên cảnh trung kỳ, nhất phương Yêu Thánh ở Tiên giới. Vì ngươi ngăn cản hắn ta bắt lấy thiên địa chi tử mà hắn ta nảy sinh thù hận với ngươi, trước mặt độ thù hận là ngũ tinh 】
Trong đầu Hàn Tuyệt xuất hiện hai chữ.
Chỉ vậy?
Cảm giác được khí tức của Ác Lai Yêu Thánh đã hoàn toàn tiêu tán, Hàn Tuyệt mới đi tới trước mặt Phương Lương chữa thương cho hắn ta.
Phương Lương vừa kinh hỉ vừa thấy thẹn.
Hắn ta thận trọng hỏi: "Sư tổ, sao ngài lại tới đây?"
Hàn Tuyệt trả lời: "Thần thông ta dạy cho các ngươi là để triệu hoán ta. Không cần nói chuyện này cho những người khác, kể cả sư phụ ngươi."
Phương Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm giác kính nể dành cho Hàn Tuyệt trào dâng hệt như nước sông thao thao bất tuyệt, khó có thể diễn tả bằng lời.
Hàn Tuyệt đưa tay hút Kỷ Tiên Thần đang ở xa xa tới.
Có thiên tiên pháp lực trị liệu cho, thương thế của hai người nhanh chóng khôi phục.
May là cả hai không bị thương nguyên thần, dường như Ác Lai Yêu Thánh không muốn giết bọn hắn.
Hàn Tuyệt chẳng muốn quản âm mưu của Ác Lai Yêu Thánh, sau khi trở về cứ dùng Ách Vận Thư xử lý là được.
Kỷ Tiên Thần nhìn về phía Hàn Tuyệt với ánh mắt phức tạp, hỏi: "Ngươi đã là tiên nhân, sao còn có thể ở lại Phàm gian?"
Hàn Tuyệt cười trêu tức: "Bái ta làm sư, ta sẽ dạy cho ngươi."
"Hừ!"
Kỷ Tiên Thần nghiêng đầu đi.
Nhưng trong lòng hắn ta không khỏi suy xét.
Đúng là Hàn Tuyệt lợi hại hơn sư phụ hắn ta nhiều.
Chỉ có điều trên mặt cảm tình, hắn ta không thể tiếp nhận chuyện này.
Hắn ta vẫn luôn coi Hàn Tuyệt là huynh đệ, là đối thủ cạnh tranh.
"Về sớm một chút, yêu giới này không dễ bắt nạt đâu."
Hàn Tuyệt đứng lên nói, sau đó hắn bước vào trong khe màu đen, trở lại Tiên Thiên động phủ.
Chỉ có hắn mới có thể tùy ý bước vào khe nứt này, nếu Kỷ Tiên Thần, Phương Lương đuổi theo, không có Thỉnh Thần Thuật liên hệ, bọn hắn sẽ bị lạc trong hư không.
Sau khi Hàn Tuyệt rời đi, Phương Lương, Kỷ Tiên Thần rơi vào yên tĩnh.
Phương Lương cười trêu tức: "Ai mới là thiên hạ đệ nhất?"
"Hừ, trở về đi, tránh cho tên kia lại tới gây sự với chúng ta."
"Ừm."
Hai người lập tức đứng dậy rời đi.
Dọc theo đường đi, bọn hắn cũng đang thảo luận xem rốt cuộc Hàn Tuyệt mạnh tới mức nào.
...
Trở lại trong Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt lấy Ách Vận Thư ra, bắt đầu nguyền rủa Ác Lai Yêu Thánh.
Xử lý!
Thái Ất Thiên Tiên đã được xưng là Yêu Thánh ở Thượng giới, xem ra chưa chắc Yêu Thánh đã rất cường đại.
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ.
Ngộ Đạo Kiếm hiếu kỳ hỏi: "Chủ nhân, vừa nãy ngài đi đâu vậy? Sao trên người ngài lại có khí tức của tiểu Lương Tử?"
Hàn Tuyệt trả lời: "Đi cứu hắn ta. Tiểu tử này đi chung với Kỷ Tiên Thần, thiếu chút nữa đã bị người đánh chết. Xem đi, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đừng ra ngoài."
Ngộ Đạo Kiếm nhíu mày.
Phương Lương đã rất mạnh, Kỷ Tiên Thần càng là thiên hạ đệ nhất, vậy mà hai người liên thủ vẫn thiếu chút nữa bị đánh chết?
Xem ra ta thật không thể ra ngoài được!
Ngộ Đạo Kiếm phấn chấn hẳn, tiếp tục tu luyện.
Hàn Tuyệt vừa nguyền rủa vừa quan sát Sở Thế Nhân dưới Phù Tang Thụ.
Từ sau khi lên núi, vậy mà thằng nhãi này lại không chịu tu luyện!
Bệnh thần kinh!
Không tu luyện còn đến bái sư làm gì?
Nhắc tới cũng kỳ quái, Phật tổ chuyển thế vậy mà lại tu đạo, sợ là lang nhân.
Phật môn muốn dùng chiêu một tay rút củi dưới đáy nồi với Đạo môn sao?
Hàn Tuyệt vẫn luôn ôm thái độ quan sát Sở Thế Nhân, không dám dễ dàng bồi dưỡng.
Nếu không tìm lão ca hỏi thăm Thế Tôn Phật Tổ thử coi sao?
Hàn Tuyệt cảm thấy suy nghĩ này có thể thực hiện.
Lần sau lại đi, dù sao Sở Thế Nhân cũng không muốn tu luyện.
Chờ khi hắn ta sắp tới đại nạn, tất sẽ gấp gáp.
Nghĩ tới Sở Thế Nhân, Hàn Tuyệt lại nghĩ tới hòa thượng xấu xí Tuân Trường An.
Đã nhiều năm trôi qua, vì sao hắn ta còn chưa quay về?
Thương cảm cho đồ tôn Mộ Dung Khởi của ta mỗi ngày đều phải chịu tội.
Từ khi theo Tuân Trường An ra ngoài, Mộ Dung Khởi đã gặp phải vô số lần tập kích, còn từng bị trọng thương.
So với Tuân Trường An, Hàn Tuyệt càng đau lòng cho Mộ Dung Khởi hơn.
Mộ Dung Khởi rất tốt, rộng rãi hào khí, còn biết kính yêu hắn.
Mà Tuân Trường An động một chút lại tự bế, động một chút lại muốn Thiến nhi, Hàn Tuyệt còn muốn trục xuất hắn ta ra khỏi sư môn.
Thế nhưng nể tình đây là do Thần Phật nguyền rủa, hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.
Cũng không biết phải qua bao lâu, Tuân Trường An mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Nếu chỉ dựa vào chính hắn ta chức chắn không ổn, còn phải chờ tới lúc Hàn Tuyệt đạt tới cảnh giới Thần Phật, tự tay phá giải nguyền rủa.
Nghĩ như vậy, Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười.
...
Mười ba năm sau.
Dưới Phù Tang Thụ, Sở Thế Nhân đã già rồi.
Mái tóc hắn ta trắng xoá, thân hình gầy gò, người tựa vào thân cây nhìn về phía chân trời, ánh mắt mờ mịt.
Dương Thiên Đông mở mắt nhìn về phía hắn ta, không khỏi cau mày.
Tiểu tử này...
"Này này, Sở tiểu tử, ngươi còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?" Hắc Ngục Kê cười hỏi.
Nó chỉ nói đùa thôi. Dầu gì Sở Thế Nhân cũng là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, muốn sống được gần hai trăm năm cũng không khó, chỉ có điều hắn ta không dùng Trú Nhan Đan cho nên mới già như vậy.
Tam Đầu Giao Vương trêu tức cười nói: "Chỉ sợ hắn ta khó có thể hoàn thành tâm nguyện, muốn thiên hạ từ bỏ tu luyện, ta cũng hoài nghi hắn là gian tế do Yêu tộc phái tới."