Chương 348: Chuyện về Tôn Ngộ Không, giác ngộ Đạo ý (2)
Khương Dịch hừ lạnh một tiếng, sau đó nhắm mắt tiếp tục dưỡng thương.
Không ngờ hắn ta lại đoán được dụng ý của Hàn Tuyệt!
Hàn Tuyệt lặng lẽ cười cười, sau đó quay người rời đi.
Thiên kiêu như Khương Dịch không phải không thích động não, chỉ là bình thường hắn ta không cần động não mà thôi.
Trở lại Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt lập tức tiến hành mô phỏng thí luyện.
Sau nửa canh giờ, Hàn Tuyệt đã tiêu diệt được Khương Dịch.
Nhưng trong lòng hắn vẫn tương đối bất mãn.
Mất quá nhiều thời gian!
Quả nhiên Khương Dịch vẫn đang tiến bộ.
Hàn Tuyệt có cảm giác cấp bách, không thể thả lỏng.
Hắn đang biến cường, nhưng người khác cũng thế.
Hắn phải giữ vững tốc độ biến cường nhanh hơn tất cả mọi người, như vậy mới an toàn được.
...
Năm năm sau, Khương Dịch rời đi.
Hàn Tuyệt đang rất chờ mong cuộc đại chiến giữa Đấu Chiến Thắng Phật và Khương Dịch.
Hắn tiếp tục tu luyện, hiện chỉ còn một phần mười ngôi sao chưa được rót đầy pháp lực mà thôi.
Chớp mắt lại hai mươi năm trôi qua.
Rốt cuộc Hàn Tuyệt cũng có thể khiến ức vạn ngôi sao trong cơ thể mình được lấp đầy pháp lực. Pháp lực đồng loạt nổ vang, khiến Hỗn Nguyên Thiên Ma sợ đến nỗi gào rống như quỷ kêu.
"Im ngay, nếu không ta giết ngươi!"
Giọng Hàn Tuyệt vừa vang lên, Hỗn Nguyên Thiên Ma đã sợ hãi câm miệng.
Hàn Tuyệt tiếp tục cảm thụ Tinh Thần Hồng Mông Thể.
Tất cả ngôi sao đồng loạt kích phát pháp lực, khiến bên ngoài thân thể hắn tản ra vô số tia sáng chói mắt, Ngộ Đạo Kiếm cũng bị giật mình mở mắt.
"Đây là?"
Ngộ Đạo Kiếm kinh ngạc tột độ, cảm giác bị đè nén quen thuộc lại xuất hiện, thậm chí lần này còn mạnh hơn trước.
Nàng sợ đến độ chuồn gấp khỏi Tiên Thiên động phủ.
Hàn Tuyệt tiến vào một loại trạng thái ngộ hiểu.
Ý thức của hắn xuyên qua thể xác, du lịch qua từng ngôi sao, tốc độ cực nhanh.
Những ngôi sao này không có sự sống, chỉ có pháp lực vô biên tạo thành lốc xoáy cuốn khắp bên trong, thoạt nhìn tráng lệ mà mênh mông, mờ mịt, có cảm giác hoang vắng thê lương như lâm vào tận thế.
Hàn Tuyệt xuyên qua từng ngôi sao, pháp lực liên kết với nhau, nối chúng thành một chuỗi.
Từ góc độ vĩ mô nhìn lại, những chuỗi ngôi sao này từ từ hình thành một bức tranh rộng lớn khoáng đạt. Đây là một bức tranh cực kì thâm ảo, phảng phất như một chiến trường, lại như núi cao sông dài, biến hóa vô vàn, khiến người nhìn hoa mắt.
Hàn Tuyệt chìm đắm trong đó, tựa như từ nơi sâu xa, hắn loáng thoáng nghe thấy đại đạo chi âm.
Phảng phất như có Thánh Nhân đang giảng đạo cho hắn, khiến ngộ tính, nguyên thần được lột xác.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Có lẽ là trăm năm, cũng có lẽ chỉ mới chớp mắt.
Hàn Tuyệt lại lần nữa tỉnh lại, phảng phất như đã cách một thế hệ.
【 Chúc mừng ngươi đốn ngộ Đạo Ý, hệ thống bắt đầu thăng cấp... 】
Trước mắt Hàn Tuyệt xuất hiện một hàng chữ, hắn không nhìn thẳng vào mà tiếp tục cảm ngộ Đạo Ý do Tinh Thần Hồng Mông Thể mang tới.
Như thế nào là ngôi sao?
Là ngàn ngàn vạn vạn, bao hàm tất cả!
Thế giới chỉ là một trong những ngôi sao, vô số ngôi sao hội tụ thành hải dương chính là cả Thiên Đạo.
Thậm chí là Đại Đạo!
Ý thức của Hàn Tuyệt lại bay tới một thế giới mênh mông mờ tối, như thể hỗn độn sơ khai.
Trong màn sương bàng bạc phía trước xuất hiện một cánh cổng cực lớn, nguy nga sừng sững, cao cao tại thượng.
Trên cánh cổng khắc đầy tự phù huyền ảo, tối nghĩa khó hiểu. Khi Hàn Tuyệt tới gần nó, nó chợt bắn ra vô số kim quang chói mắt, cuốn lên cuồng phong khủng bố như muốn ngăn cản bước chân Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt tiếp tục đi tới.
"Ngươi thực sự muốn mở nó ra sao?"
Một giọng nói bỗng vang lên, to lớn không gì sánh được, khiến lòng người chấn động.
Hàn Tuyệt nói: "Vì sao không?"
m thanh vang vọng kia trả lời: "Một khi đẩy ra, vạn kiếp không thể quay đầu, luân hồi cũng không thể cứu rỗi ngươi."
"Thứ ta muốn là trường sinh, không phải luân hồi."
"Chẳng phải ngươi luôn sợ phiền phức sao? Sẽ có đủ loại phiền phức vô cùng vô tận vọt về phía ngươi!"
"Ta sợ phiền phức là vì sợ nó ảnh hưởng đến quá trình vĩnh sinh của ta. Nếu phải đối mặt với phiền phức do vĩnh sinh mang tới, ta đây sẽ một kiếm chém sạch."
Trả lời xong câu này, Hàn Tuyệt đã đi tới trước cánh cổng lớn.
Hắn nhấc tay phải lên, đặt trên cánh cửa.
Không có cảm giác nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại rất mềm nhẹ, ấn một cái là có thể đẩy ra.
Hàn Tuyệt đẩy rất kiên quyết, không chút chần chừ.
Ầm!
Cánh cửa cực lớn bị đẩy mở, kim quang rọi sáng, chiếu lên người Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt chợt cảm thấy toàn thân ấm áp. Tuy không thấy rõ phía trước có gì, nhưng vào lúc này, một luồng ký ức khổng lồ trước nay chưa từng có chợt dũng mãnh tràn vào trong óc hắn, khiến ý thức của hắn rơi vào vùng trống rỗng.
Bên kia.
Trong một đại điện âm u, chiếc chuông cổ đang lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên tự gõ vang, tiếng chuông mênh mang dằng dặc, ngân nga vang vọng.
Trong đại điện u ám có một lão đạo nhân đang tĩnh tọa, nghe thấy tiếng chuông cổ tự gõ vang, hắn ta không khỏi mở bừng mắt nhìn ra.
"A? Lại có một kẻ mang thể chất Hỗn Độn ra đời?"
Lão đạo nhân lộ vẻ kinh ngạc, bấm ngón tay tính toán, sắc mặt càng lúc càng trở nên cổ quái.
"Sao kẻ này có thể đạt được thể chất Hỗn Độn? Nguồn gốc của linh hồn vốn không đến từ Hỗn Độn."
Lão đạo nhân lẩm bẩm, càng tính càng thấy kì quái.
Nhưng sau đó, hắn ta lắc đầu bật cười, không nghĩ nhiều nữa, hai mắt lại nhắm chặt như cũ.
Tiếng chuông vẫn đang quanh quẩn trong đại điện, tang thương mà dằng dặc, phảng phất như năm tháng đang lặng lẽ trôi đi trong tiếng chuông ấy, không một ai hay biết, không để lại vết tích.
...
Hàn Tuyệt có một giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình tỉnh lại sau giấc ngủ, bản thân vẫn đang ở Địa Cầu của kiếp trước, đầu óc mơ hồ, choáng váng.
Điện thoại di động bỗng reo vang, là điện thoại từ bác sĩ, thông báo rằng chẩn đoán lần trước không đúng.
Nhưng chẳng biết vì sao, Hàn Tuyệt lại không thấy vui mừng.
Thậm chí còn cảm thấy mất mát.
Chẳng lẽ, hơn hai ngàn năm tu luyện trước đó chỉ là một giấc mộng.
Ngẫm kĩ hơn, quả thực nó chỉ như một giấc mộng, phần lớn thời gian hắn vẫn luôn dùng vào việc tu luyện, kinh lịch cũng không nhiều lắm.