Chương 489: Thiên Đạo đầu thai, thông báo ly kỳ
Hàn Tuyệt trông thấy vẻ mặt quật cường kia của Hàn Mệnh, thoáng hoảng hốt.
Không lý nào, thoạt nhìn tiểu tử này thật sự hơi giống hắn.
Nhưng Hàn Mệnh lại không anh tuấn bằng, chỉ là hắn phiên bản thấp kém hơn mà thôi.
Vốn dĩ hắn tưởng Hàn Mệnh sẽ chọn ở lại Ẩn Môn đảo, không ngờ tiểu tử này cũng rất có khí phách, thế mà lại chọn đầu thai.
Một khi đã như vậy...
Hàn Tuyệt sẽ thành toàn cho hắn!
Hàn Tuyệt nói: “Được, nhưng dạo này Luân Hồi hỗn loạn, đầu thai không suôn sẻ lắm, ngươi cứ từ từ đã.”
Hàn Tuyệt vừa dứt lời đã trực tiếp thu hồn phách của Hàn Mệnh vào tay áo.
Từ đầu đến cuối, độ hảo cảm của Hàn Mệnh đối với hắn đều không hề thuyên giảm.
Có vẻ thằng nhãi này cũng không hận Hàn Tuyệt, chỉ là không phục mà thôi.
Việc này khiến Hàn Tuyệt phải nhìn hắn ta bằng con mắt khác.
Trước đó Hàn Tuyệt vẫn luôn có lòng đề phòng, hắn vẫn luôn cảm thấy Hàn Mệnh sẽ muốn bám lấy hắn, thậm chí là làm liên lụy đến hắn.
Đặc biệt là sau khi Hàn Mệnh tự dưng nảy sinh hảo cảm với Hàn Tuyệt, hắn lại càng tin chắc chuyện này.
Vả mặt.
Không hiểu sao tự dưng Hàn Tuyệt lại nhớ tới Chu Phàm.
Người được huynh trưởng đại năng giải cứu, bị hiểu lầm là muốn với cao huynh trưởng đại năng, dứt khoát lựa chọn đầu thai...
Xoẹt!
Sao màn khởi đầu này hơi giống với nhân vật chính trong truyện huyền huyễn vậy?
Hàn Tuyệt cũng không muốn bị ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hàn Tuyệt không nghĩ nhiều nữa, hắn lấy Thiên Đạo Lệnh ra liên hệ với Thiên Đế.
Rất nhanh Thiên Đế đã kết nối thần niệm với hắn.
“Chuyện gì?”
“m Phủ đại loạn, ta muốn để một người đi đầu thai, Thiên Đình có cách nào không?”
“Cũng không phải là không có cách, nhưng người kia là ai?”
Hàn Tuyệt không hề giấu giếm, hắn nói ra quan hệ giữa mình và Hàn Mệnh, bao gồm cả mưu đồ trù tính của Luân Hồi Tiên Đế.
Thiên Đế khen ngợi nói: “Không bị tình thân “có lẽ có” làm vướng tay vướng chân, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi.”
Có lẽ đối với Hàn Tuyệt, tình thân phàm tục vốn không đáng nhắc tới, huống hồ vốn dĩ hai huynh đệ cũng không hề có cảm tình.
“Trẫm giúp ngươi.”
“Đa tạ, à... giúp hắn đầu thai vào một nơi thật tốt, ta vẫn rất thích tính cách của hắn.”
“Ha ha ha, yên tâm đi, trẫm biết mà, thật ra quan hệ giữa hai ngươi cũng không nhất định phải hủy diệt nhau, chỉ cần giấu kĩ là được. Con đường tu hành này, có nhiều người trợ giúp vẫn tốt hơn, biết đâu tương lai hắn còn có thể cứu ngươi một mạng.”
“Thật ra ta không mong ngày đó tới, như vậy nói rõ ta chưa đủ mạnh.”
“Ngươi thôi đi, trước kia khi ngươi nhờ trẫm cứu mạng, sao ngươi không nghĩ như vậy?”
“Khụ khụ.”
Hàn Tuyệt giả vờ ho khan một tiếng, cũng không cảm thấy xấu hổ, mặt dày đáp: “Bệ hạ cứu ta, tương lai ta sẽ cứu Thiên Đình.”
Thiên Đế tức giận bảo: “Ngươi đủ rồi, trực tiếp đưa hồn phách của tiểu tử kia đến đây đi.”
“Dùng tấm lệnh bài này sao?”
“Ừ, ngươi đã là Thần Cảnh, dùng thần niệm bảo vệ hồn phách của hắn có thể đưa hồn phách đến đây. Tuy quá trình này sẽ khiến hắn hơi khó chịu, nhưng chẳng phải ngươi sợ phải đến Tiên giới sao?”
“Đa tạ bệ hạ nhắc nhở!”
“Không ngờ ngươi lại không phản bác, khá lắm, trẫm không nhìn lầm ngươi.”
Hàn Tuyệt cười cười, nhanh chóng dùng thần niệm bao bọc lấy hồn phách của Hàn Mệnh, đưa nó vào trong Thiên Đạo Lệnh.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh mãnh liệt hút lấy hồn phách của Hàn Mệnh.
Không hiểu sao tự dưng trong lòng Hàn Tuyệt lại hơi phiền muộn.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại biểu cảm khi đưa ra lựa chọn vừa rồi của Hàn Mệnh.
Ta sai rồi sao?
Ta không sai!
Dù là kẻ nào đi nữa cũng đừng mơ nhiễu loạn tâm trí của ta!
Ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định, sau đó hắn mở miệng nói: “Bệ hạ, cố gắng để hắn được đầu thai tốt chút, tốt nhất là đừng bị ruồng bỏ nữa.”
Hàm ý là đừng đưa Hàn Mệnh vào thế lực hùng mạnh sắp sụp đổ.
Loại trường hợp này, nền móng tuy chắc nhưng số phận lại bấp bênh.
“Trẫm hiểu rồi.”
Thiên Đế trả lời.
Ngay sau đó, thần niệm giữa hai người bị cắt đứt.
Hàn Tuyệt nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lần cứu viện này khiến hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thần Cảnh, chỉ có một ý niệm, tất cả kẻ địch đều hồn phi phách tán.
Vị Tiên Đế kia sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy, thậm chí còn không dám gây ầm ĩ.
...
Dưới tinh hà lập lánh, Thiên Đế bước chậm trên một thềm băng dài, đằng sau hắn có một linh hồn đang đi theo, đó là Hàn Mệnh.
Hàn Mệnh vô cùng căng thẳng, hắn ta không biết bản thân mình phải đi tới chỗ nào.
Hắn ta nhịn không được hỏi: “Xin hỏi các hạ là...”
Hắn ta hỏi thật cẩn thận, bởi vì luồng uy áp hùng mạnh tản ra từ trên người Thiên Đế khiến hắn ta cảm thấy mình như đang đối mặt với Luân Hồi Tiên Đế.
“Thiên Đế.”
Thiên Đế chỉ trả lời mà không quay đầu lại, Hàn Mệnh nghe được lại sửng sốt.
Thiên Đế!
Trong lòng hắn ta rất chấn động.
Thiên Đế tự mình dẫn hắn đi đầu thai?
Hàn Tuyệt đã có thể sánh vai với Thiên Đế rồi ư?
Hàn Mệnh nghĩ đến đây, tâm tình càng thêm phức tạp.
Thậm chí hắn ta còn hơi hối hận, có phải hắn ta nên chọn ở lại bên cạnh Hàn Tuyệt không? Ít nhất cũng coi như có cơ duyên tốt?
Nhưng hối hận này chỉ thoáng qua đã bị hắn ta vứt bỏ.
“Hắn có thể một mình phát triển thành đại năng chư thiên, cớ sao ta lại không? Ta không thể để hắn xem thường bản thân!”
Ánh mắt Hàn Mệnh trở nên kiên định.
Cuối cùng kiểu gì cũng sẽ có một ngày hắn ta trở nên cường đại, cường đại tới mức có thể bình đẳng xuất hiện trước mặt Hàn Tuyệt.
Khi đó, hắn ta sẽ có thể nhìn thẳng vào Hàn Tuyệt!
Hai người tiếp tục đi tới, rất nhanh đã đi đến phía cuối thềm băng dài. Phía trước có một cái hồ lớn, sóng nước lóng lánh, bóng của những vì sao phản chiếu trên mặt hồ tạo ra vẻ đẹp lộng lẫy.
Thiên Đế xoay người nói: “Đây là trường hà vận mệnh, ngươi nhảy vào đi, nó sẽ giúp ngươi đầu thai một lần nữa làm người.”
Hàn Mệnh đi tới tận cùng, nhìn vào trường hà vận mệnh, hắn ta hít sâu một hơi.
Hàn Mệnh vừa định nhảy xuống, Thiên Đế bỗng mở miệng bảo: “Thông thường người được đầu thai sẽ không đến nơi này, trẫm càng sẽ không đích thân dẫn dắt, ngươi nên cảm tạ huynh trưởng của ngươi, hắn làm như vậy thật ra cũng vì tốt cho ngươi, chấm dứt nhân quả trước kia, Luân Hồi Tiên Đế sẽ không tìm được ngươi nữa.”