Chương 637: Ẩn Môn hành tẩu thiên hạ
Chờ các Thánh Nhân khác trở về, chắc hẳn có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Hàn Tuyệt nhắm mắt, tiếp tục tu luyện.
Sau thời gian một nén nhang, trên bầu trời không còn có tàn thi khổng lồ rơi xuống nữa, Tiên giới lại khôi phục sự yên bình.
Chỉ trong chớp mắt.
32 năm đã qua đi.
【 Cầu Tây Lai muốn báo mộng cho ngươi, có chấp nhận hay không 】
Sau thông báo này Cầu Tây Lai bắt đầu điên cuồng gửi báo mộng.
Hàn Tuyệt thầm mắng súc sinh, không phải người!
Hắn lựa chọn chấp nhận Cầu Tây Lai báo mộng.
Vẫn là trong đại điện quen thuộc như lúc trước, Cầu Tây Lai mở miệng nói trước: “Có thấy tàn thi rơi từ trên trời xuống không?”
Hàn Tuyệt gật đầu.
Không ổn.
Đừng nói thằng nhãi này muốn ta đi thu dọn đấy?
“Cứ coi như không thấy, ngươi cứ tu luyện như bình thường, cũng không cần nói việc này cho các Thánh Nhân khác.” Cầu Tây Lai tiếp tục nói.
Hàn Tuyệt sửng sốt.
Không nói?
Thế mà đồ chó này lại cấu kết với Ma tộc!
Hàn Tuyệt nói: “Trước mắt ngoài ngươi ra, tạm thời không có Thánh Nhân nào liên hệ với ta.”
“Ừm.”
Cầu Tây Lai đáp lại câu trả lời của Hàn Tuyệt, không biết có tin hay không.
Hàn Tuyệt hỏi: “Đồ nhi Tô Kỳ của ta…”
Hắn không nói hết lời, nhưng hắn tin chắc Cầu Tây Lai có thể hiểu được.
Cầu Tây Lai đáp: “Hắn bị giam giữ trong lao tù của Thiên tộc, trăm năm sau sẽ xử tử, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ hồn phách của hắn rồi giao cho ngươi. Nhớ kỹ, không thể giữ hắn lại trong phạm vi Thiên Đạo.”
Hàn Tuyệt vội vàng bái tạ.
Chỉ cần có thể lưu lại một con đường sống cho Tô Kỳ là được rồi.
Tô Kỳ quả thật đáng chết, Diệt Đạo Thần Thông tàn sát chúng sinh, nếu không khiển trách hắn thì quỷ mới biết về sau tâm lý thằng nhãi này có trở nên vặn vẹo rồi dần biến thái hơn hay không.
Cầu Tây Lai cũng không nói thêm gì, giải trừ báo mộng.
Ý thức của Hàn Tuyệt trở lại trong hiện thực, hắn bỗng nhận ra hình như thái độ của Cầu Tây Lai với hắn không còn quá nhiệt tình như trước nữa, lời nói giảm đi nhiều.
Có lẽ là có liên quan với chuyện Lượng Kiếp đã kết thúc, Cầu Tây Lai có được thắng lợi, không còn coi trọng biến số do Đạo Tổ chỉ định.
Hàn Tuyệt cười cười, đây cũng là chuyện tốt.
Cầu Tây Lai càng không coi trọng hắn, hắn càng dễ im lặng phát triển.
Chờ đến khi Cầu Tây Lai quay đầu lại, đột nhiên nhận ra Hàn Tuyệt đã là Thánh Nhân, không biết hắn ta sẽ kinh ngạc tới mức nào?
Hàn Tuyệt không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tu luyện.
Dựa theo công pháp truyền thừa của Hồng Mông Luân Hồi Đại Đạo, đột phá Chuẩn Thánh cảnh có liên quan tới việc cảm ngộ Đại Đạo, Hàn Tuyệt vừa hấp thu nghiệp lực trong Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên vừa cảm ngộ Cực Nguyên Đại Đạo.
Còn về Sinh Tử Đại Đạo lúc trước, Hàn Tuyệt định từ bỏ.
Nhỡ đã có người khác tu thành Sinh Tử Đại Đạo trước đó rồi, giờ Hàn Tuyệt mới tu luyện thì khó có thể vượt qua đối phương.
Cực Nguyên Đại Đạo lại khác, đây là Đại Đạo của riêng Hàn Tuyệt, hắn có thể yên tâm tu luyện.
Rất nhanh Hàn Tuyệt đã tiến vào trong trạng thái ngộ đạo.
Cực Nguyên Đại Đạo cao thâm khó dò, dù Hàn Tuyệt sáng tạo ra nó nhưng muốn hiểu thấu đáo hoàn toàn cũng cần thời gian rất lâu.
...
Trăm năm lướt qua trong giây lát.
Một ngày nọ, cuối cùng Hàn Tuyệt cũng nhìn thấy bưu kiện về Tô Kỳ.
【 Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ gặp phải Thiên tộc thiên phạt, thân tử đạo tiêu, may mắn thần hồn được Thánh Nhân ra tay cứu giúp 】
Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Cầu Tây Lai còn giấu giếm âm mưu, nhưng vẫn nói lời giữ lời.
Gần đây bưu kiện của hắn lại trở nên sôi nổi, hầu hết đều là thông báo đám bạn tốt ở Thiên tộc đạt được cơ duyên.
Chúng sinh Thiên Đạo diệt vong, có vô số pháp bảo rơi xuống nhân gian.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, triệu tập các đệ tử tới.
“Các ngươi muốn ra ngoài không?” Hàn Tuyệt hỏi.
Nghe vậy, các đệ tử đều sửng sốt, không ai nói gì, bọn hắn còn tưởng Hàn Tuyệt đang thử mình.
Hàn Tuyệt cười nói: “Thiên Đạo khởi động lại, trong thiên địa có vô số bảo vật, nếu các ngươi muốn thì có thể đi ra ngoài thu thập. Pháp bảo đều thuộc về các ngươi, thu thập được thiên tài địa bảo thì mang về, gieo trồng trong Bách Nhạc Tiên Xuyên.”
“Nhớ kỹ, nếu gặp phải những tàn thi khổng lồ kia thì phải đi đường vòng, những tàn thi đó đã trở thành tà vật, trong chúng ẩn chứa lực lượng nguyền rủa, có khi còn có khả năng đoạt xá các ngươi.”
Ánh mắt mọi người sáng lên, thật ra bọn hắn đã sớm có ý nghĩ như vậy, chỉ có điều không được Hàn Tuyệt đồng ý, bọn hắn không dám xằng bậy.
Triệu Hiên Viên, Đạo Chí Tôn, Khương Dịch, Mộ Dung Khởi, Tuân Trường An lần lượt nói muốn đi.
Hàn Tuyệt đồng ý hết.
Cuối cùng chỉ còn Hắc Ngục Kê, Hỗn Độn Thiên Cẩu, Lệ Dao là ở lại, ngay cả Hình Hồng Tuyền, Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi cũng đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài, vô cùng căng thẳng, nhưng có những người khác đồng hành, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hàn Tuyệt bảo bọn họ không được hành động đơn lẻ, cần phải kết đội từ ba người trở lên.
Hàn Tuyệt nhìn về phía Hỗn Độn Thiên Cẩu, chế giễu hỏi: “Sao ngươi lại không đi?”
Hỗn Độn Thiên Cẩu sợ hãi lắc đầu, nói: “Ta không ra ngoài đâu, ta có chết cũng không ra ngoài!”
Hàn Tuyệt cười.
Xem ra Lý Huyền Áo đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng Hỗn Độn Thiên Cẩu.
Nghĩ đến Lý Huyền Áo, gần đây không thấy Lý Đạo Không có động tĩnh gì. Trước đó không lâu thằng nhãi này mới đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh viên mãn, có lẽ đang bế quan ở đâu đó.
Hắc Ngục Kê cười nói: “Cẩu nhi tử, giác ngộ không tồi.”
Hỗn Độn Thiên Cẩu nhe răng cười, rất là đắc ý.
Hàn Tuyệt nhìn về phía Lệ Dao, hỏi: “Ngươi cũng không dám đi ra ngoài sao? Tuy ngươi có tư chất không tồi, nhưng số bảo vật có được lại quá ít.”
Lệ Dao lắc đầu nói: “Suy cho cùng pháp bảo chỉ là vật ngoài thân, ta chỉ tin tưởng vào thần thông của bản thân.”
Về điều này, Hàn Tuyệt không có gì để nói.
Bốn người giải tán, mỗi người đều trở về tu luyện.
Năm năm sau.
Cầu Tây Lai báo mộng cho Hàn Tuyệt, nói muốn giao thần hồn của Tô Kỳ cho hắn, bảo hắn tới Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Tam Thập Tam Trọng Thiên chính là nơi Thiên Đạo không thể quản đến được.