Chương 660: Hạo Thiên thuần phục, Cổ tộc xuất thế (1)
Hàn Tuyệt lại đi tới lãnh địa U tộc, tất cả tộc nhân U tộc đều đang tu luyện, một vùng đất chìm trong im lặng.
Thái độ của U tộc khiến hắn rất vừa lòng.
Đúng lúc này, Hàn Tuyệt bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đã lâu không thấy.
Long Hạo!
Sao thằng nhãi này lại tới đây?
Hàn Tuyệt suýt nữa quên mất Long Hạo.
Long Hạo dừng lại phía ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên, đang trốn trong một góc tu luyện.
Hàn Tuyệt kiểm tra đo lường cường địch xung quanh, người mạnh nhất bên ngoài Bách Nhạc Tiên Xuyên cũng chỉ có Long Hạo, tu vi Nhất Huyền Thần Nguyên.
Ngẫm nghĩ, Hàn Tuyệt thúc giục pháp bảo toàn thân, m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt phát ra thần quang, bao phủ lấy hắn.
Sâu bên trong sơn động, Long Hạo bỗng cảm nhận được một luồng sáng mạnh xuất hiện. Hắn ta mở to mắt nhìn sang, chỉ có thể thấy được thân hình của Hàn Tuyệt, không thể nhìn thấu dung mạo của hắn.
Long Hạo sợ tới mức lập tức đứng dậy, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn ta thay đổi, thật cẩn thận hỏi: “Sư phụ?”
Hàn Tuyệt nói: “Ta còn là sư phụ của ngươi sao?”
Long Hạo vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nhất nhật vi sư, vĩnh thế vi sư!”
“Ngay cả phụ thân ngươi mà ngươi cũng dám đối phó, ta thật sự không dám thu nhận ngươi, sợ có ngày ngươi mạnh lên sẽ quay về thí sư.”
Giọng điệu của Hàn Tuyệt tràn ngập chế giễu.
Long Hạo lúng túng nói: “Ta chỉ muốn tranh quyền chứ không có ý muốn giết phụ hoàng ta. Dưới sự dẫn dắt của phụ hoàng ta, Thiên Đình đã rơi vào bình cảnh, hắn một mặt vâng theo lời Đạo Tổ muốn giữ gìn hòa bình tam giới, mặt khác lại bắt nạt kẻ yếu, Thiên Đình như thế sao có thể phát triển được? Ngay cả Chân Long tộc cũng có chút xem thường hắn.”
“Trước kia, tứ đại thế lực Thiên Đình, Thần Cung, Phật Môn, Yêu Đình luôn đóng kịch, muốn duy trì cục diện cân bằng, nhưng hắn là Thiên Đế, Thiên Đế sao có thể cùng ngồi mâm với những người khác được! Ta cho rằng hắn không xứng làm Thiên Đế! Hắn đã đánh mất khí phách mà Thiên Đế nên có!”
Long Hạo càng nói càng kích động, đến cuối cùng hai mắt hắn ta đỏ bừng lên.
Rất hiển nhiên, hắn ta đã kìm nén không nói ra những lời này quá lâu rồi.
Hàn Tuyệt ngắt lời hắn ta: “Ta không muốn quan tâm những việc đó, cũng không muốn biết, ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại trở về.”
Long Hạo cắn răng nói: “Ta muốn trở về Ẩn Môn.”
“Để trốn một thời gian sau đó lại ra ngoài gây chuyện? Ngươi coi Ẩn Môn là nơi nào?”
“Sẽ không… Về sau không có sự cho phép của ngài, ta sẽ không ra ngoài nữa!”
“Đi tới trước pháp trận của Bách Nhạc Tiên Xuyên dập đầu đi, vừa dập đầu vừa nói ngươi sai rồi, nói một ngàn năm.”
“A?”
Long Hạo bị dọa sợ.
Hàn Tuyệt không để ý tới hắn ta nữa mà biến mất ngay tại chỗ.
Sắc mặt Long Hạo biến ảo khôn lường.
Hạo Thiên hiện lên, cảm khái nói: “Chuẩn Thánh, sư phụ ngươi ít nhất cũng đã là Chuẩn Thánh, khó trách, xem ra thông tin của ngươi có nhầm lẫn, chắc chắn sư phụ ngươi không thể chỉ hơn một vạn tuổi được!”
Long Hạo thống khổ nói: “Quỳ một ngàn năm, còn phải liên tục nhận lỗi, ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?”
Hạo Thiên tức giận nói: “Không phải tự ngươi muốn trở về đấy sao, dù sao cũng phải trả đại giá, nếu ta là sư phụ ngươi ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy.”
“Ta sai rồi!”
“Ta sai rồi!”
“Ta sai rồi!”
...
Ở gần Bách Nhạc Tiên Xuyên, Long Hạo quỳ gối trên đỉnh núi, không ngừng dập đầu xuống đất.
Đệ tử Ẩn Môn tiến tới, bởi vì có pháp trận ngăn cách nên bọn hắn chỉ có thể nhìn Long Hạo từ phía xa.
Đồ Linh Nhi mừng rỡ, không ngờ Long Hạo vẫn còn sống.
Dù sao nàng cũng là người nhìn thấy quá trình Long Hạo trưởng thành, vẫn luôn đối xử với Long Hạo như với vãn bối của mình.
Những đệ tử khác cũng rất vui mừng, dù gì cũng là người quen cũ.
Chu Phàm bĩu môi, nói: “Không ngờ Long Đế khí phách hăng hái cũng phải dập đầu nhận sai.”
Rất hiển nhiên, hắn ta đã từng chạm mặt Long Hạo trong Lượng Kiếp.
Hắc Ngục Kê cười nói: “Hắn ta chính là sư ca của ngươi đó.”
Chu Phàm im lặng.
Triệu Hiên Viên cảm khái nói: “Không ngờ Long Hạo cũng còn sống, nhìn như vậy, có vẻ Ẩn Môn mới là kẻ thắng lớn nhất trong Lượng Kiếp.”
Những người khác cũng bàn luận theo.
Chỉ còn lại Tô Kỳ, Phương Lương và Dương Thiên Đông là chưa trở về.
Nhắc tới Dương Thiên Đông, Hỗn Độn Thiên Cẩu không nhịn được hỏi: “Các ngươi nói xem Dương Thiên Đông có còn sống không?”
Dù sao nó cũng từng vào sinh ra tử với Dương Thiên Đông.
“Trong Lượng Kiếp, luân hồi tan vỡ, Dương sư huynh trầm luân trong luân hồi, chỉ sợ dữ nhiều lành ít…” Tuân Trường An nhíu mày nói.
Dương Thiên Đông là sự tiếc nuối lớn của Ẩn Môn.
Điều quan trọng nhất là cái chết của Dương Thiên Đông quá lý thú, là do hắn ta chủ động khiêu chiến người khác rồi bị giết.
Ngộ Đạo Kiếm cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn chủ nhân có biện pháp, chúng ta cứ tu luyện cho tốt, cứ nghe lời là được, Dương Thiên Đông và Long Hạo đều không nghe lời chủ nhân nên mới rơi vào kết cục như vậy.”
Những người khác dồn dập gật đầu, tuy cuộc sống ở Ẩn Môn buồn tẻ, nhưng lại an toàn.
Long Hạo phải dập đầu liên tục ngàn năm, cho nên dù bọn hắn có đi hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời.
Từng năm qua đi, các đệ tử cũng không tới xem hắn ta nữa, tin rằng đến khi hắn ta dập đầu đủ rồi, Hàn Tuyệt sẽ tự thả cho hắn ta vào.
Trước Lượng Kiếp, ngàn năm là rất lâu, nhưng sau Lượng Kiếp ngàn năm lại nhanh vô cùng.
Một ngàn năm qua đi.
Ý thức của Long Hạo đã chìm vào hoảng hốt, hắn ta cảm thấy hai đầu gối mình đã mọc rễ.
Bất chợt hắn ta thấy hoa mắt, tới khi bừng tỉnh ra, hắn ta thấy mình đang quỳ gối trong một đạo quan, người đang ngồi phía trước chính là Hàn Tuyệt.
Dưới sự bao phủ của m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt, Hàn Tuyệt trông có vẻ rất cao thâm khó dò.
Trong lòng Long Hạo tràn ngập kính sợ, run rẩy dập đầu, hô lên: “Sư… Sư phụ…”
Hắn ta chưa từng nghĩ tới việc nhận sai ngàn năm lại dày vò đến vậy.
Chuyện này còn đáng sợ hơn cả ở trong luyện ngục vô biên!
Trong quá trình dập đầu nhận sai, đủ loại hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn ta, đủ mọi cảm xúc, tất cả kinh lịch đều hóa thành một chữ hối.