Chương 706: Mười năm ở nhân gian, một lòng vấn đạo (2)
Hàn Tuyệt đối xử với hạ nhân rất tốt, trong mắt đám hạ nhân, Hàn Tuyệt chỉ có một tật xấu duy nhất chính là hay xuất thần, có đôi khi hắn có thể đứng bất động một ngày một đêm trong đình viện, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này một nha hoàn chạy vào, gấp gáp nói: “Gia chủ, có người nằm trước đại môn nhà ta, hình như chết rồi!”
Pháp quy ở Đông Thủ thành rất nghiêm ngặt, giết người là phải đền mạng, nếu bọn hắn bị ngộ nhận là giết người sẽ phiền phức vô cùng.
Hàn Tuyệt lập tức đi về phía cửa lớn, hắn đang ngụy trang làm phàm nhân nên không thể dịch chuyển luôn được.
Đi tới cửa lớn của phủ, hắn nhìn thấy một nữ tử người ngợm bẩn thỉu nằm trên nền tuyết, xung quanh đã có không ít bá tánh tụ tập.
Hàn Tuyệt đi qua, tay phải nhanh chóng tiếp thêm một hơi cho nữ tử, túm hồn phách sắp rời khỏi thân thể của nàng trở về.
Nữ tử chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt tuy bẩn thỉu nhưng ánh mắt lại trong trẻo sáng ngời.
Nhìn thấy nàng đã tỉnh, bá tánh xung quanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi năm Hàn Tuyệt đều sẽ phát lương thực cho bá tánh, là người tốt trong mắt bá tánh, cho nên tất nhiên không ai hy vọng hắn gặp phải chuyện xấu.
“Cô nương, sớm trở về nhà đi, tuyết rơi quá lớn, cẩn thận lạc đường.”
Hàn Tuyệt nhẹ giọng cười nói, sau đó xoay người đi vào trong.
Một hơi hắn tiếp thêm kia đã đủ cho đối phương sống thêm 50 năm, không khác mấy với tuổi thọ của phàm nhân bình thường.
Chạng vạng.
Hàn Tuyệt ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, nha hoàn đứng bên mở miệng nói: “Gia chủ, nữ tử ăn mày kia vẫn còn ở ngoài cửa, nói ngài cứu nàng cho nên nàng nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Hàn Tuyệt bình tĩnh nói: “Cho nàng vào đi, bảo nàng tùy tiện tìm việc gì đó để làm.”
Nha hoàn rời đi.
...
Năm năm sau.
Đông Thủ thành nghênh đón một lần thú triều trăm năm khó gặp, toàn thành nâng cao cảnh giác, Hàn Tuyệt đứng trong đình viện nhìn khói báo động tám phương, im lặng xuất thần.
Một thanh y nữ tử bỗng nhiên tiến tới, khuôn mặt nàng có vẻ khả ái, không tính là tuyệt mỹ, nhưng có cảm giác sinh động, rất dễ thương.
“Gia chủ, ngài đang lo lắng thành bị phá sao?” Thanh y nữ tử cười hỏi, không hề thấy lo lắng.
Nàng chính là nữ ăn mày năm năm trước kia, Thanh Loan Nhi, bây giờ mới 17 tuổi. Sau khi vào Hàn gia, nha đầu này hoàn toàn không coi mình là nha hoàn, luôn thích quấn lấy Hàn Tuyệt, nhưng mà nàng cũng giỏi thật, công việc nặng nhọc gì trong viện nàng cũng có thể làm, còn khỏe hơn cả nam tử.
Hàn Tuyệt cười nói: “Có lẽ là vậy.”
Thanh Loan Nhi bĩu môi: “Phải thì nói phải, không phải thì không phải, lúc nào ngài cũng trả lời ba phải như vậy khiến người ta không thể đoán được ngài đang suy nghĩ gì.”
Hàn Tuyệt cười cười, không đáp lời nàng.
Mấy tháng sau, Đông Thủ Thành vẫn ngoan cường sống sót, có điều binh lính bị tổn thất thảm trọng, Nhân Vương không thể không phái tu sĩ đến trợ giúp chiến đấu.
Tu sĩ đến Đông Thủ thành làm dấy lên một làn sóng tu hành.
Nhưng Nhân tộc không phải là Tiên Thiên Nhân tộc, huyết mạch của bọn hắn được truyền lại từ Nhân tộc trong Lượng Kiếp lần trước, tư chất tốt xấu khác nhau.
Hàn Tuyệt giả vờ như không có linh căn tu hành, tiếp tục sống cuộc sống bình phàm của mình.
Lại qua mười năm.
Hàn Tuyệt thành thân.
Hắn cưới Thanh Loan Nhi, ngoài việc nàng có ý với hắn ra thì cũng là vì rất nhiều hạ nhân, hàng xóm, bằng hữu cảm thấy hắn đã đến tuổi thành gia lập thất, lưu lại con nối dõi rồi.
Một năm sau, Thanh Loan Nhi mang thai, sinh ra một đứa con trai, đặt tên là Hàn Thác.
Đây là do Hàn Tuyệt cố ý khống chế, nếu không hắn có thể vĩnh viễn không lưu lại huyết mạch.
Hắn trấn áp tư chất linh căn của Hàn Thác, khiến Hàn Thác thoạt trông không khác gì người thường, trừ khi Hàn Thác gặp được Chuẩn Thánh giải trừ phong ấn huyết mạch cho hắn.
Hàn Tuyệt định trải qua một đời bình thản, đợi sau khi chuyển thế rồi sẽ thu hồi lại thân thể.
Sau khi cưới vợ sinh con, Hàn Tuyệt lại càng hiểu được sâu hơn, cảm ngộ cũng càng sâu.
Ba ngàn Đại Đạo, ở khắp mọi nơi.
Chuyện người, chuyện đất, chuyện trời, đều có quy luật của Đạo.
Từ nhỏ Hàn Thác đã muốn trở thành tiên nhân có thể bay trên trời, nó khóc lóc cầu xin Thanh Loan Nhi tìm tiên sư cho mình. Thanh Loan Nhi bèn tìm tới Hàn Tuyệt, rơi vào đường cùng, Hàn Tuyệt chỉ có thể cậy nhờ quan hệ tìm cho Hàn Thác.
Cuối cùng, Hàn Thác được giám định là không có tư chất linh căn, nó bị đả kích rất sâu.
Nhưng chưa tới mấy ngày nó lại sinh long hoạt hổ, mỗi ngày thần thần bí bí làm gì đó.
Hàn Tuyệt phát hiện hình như thằng nhãi này đang tập võ.
Nói cho chính xác thì là đang luyện thể!
Là Thanh Loan Nhi truyền dạy cho nó.
Hàn Tuyệt cũng không để ý, một lòng vấn đạo.
Ở một ngọn núi nhỏ trong thành.
Hai mẹ con ở trong rừng cây.
Thanh Loan Nhi quần áo đoan trang nhìn Hàn Thác còn nhỏ tuổi, dặn dò: “Thác Nhi, con không thể lan truyền chuyện này ra ngoài, cũng không thể nói cho phụ thân con biết, tránh dọa hắn.”
Hàn Thác vừa vung tay đá chân vừa gật đầu.
Nó mới chín tuổi thôi mà động tác đã vô cùng sắc bén.
Trong mắt Thanh Loan Nhi toát ra vẻ đau lòng, thầm nghĩ: “Nếu con ta có linh căn, với ý chí như vậy, một ngày nào đó chưa chắc đã không thể thành tiên, ai.”
Một năm này Hàn Thác đã mười ba tuổi.
Trong đại đường, Hàn Tuyệt, Hàn Thác, Thanh Loan Nhi đang dùng bữa, chúc mừng sinh nhật Hàn Thác.
Hàn Thác vô cùng vui mừng, cũng không biết vì hôm nay là sinh nhật hay vì chuyện gì khác, khuôn mặt nhỏ của nó hưng phấn đến đỏ rực.
Thanh Loan Nhi gắp đồ ăn cho Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt cầm chén rượu, hỏi việc học gần đây của Hàn Thác.
Nhân tộc hiện nay đã có kết cấu giáo dục, đọc sách thánh hiền, thi cầu công danh.
Hàn Thác trả lời theo đúng sự thật, Hàn Tuyệt có thể nhìn ra tâm tư của nó không đặt trên việc này.
“Phụ thân, sinh nhật của người là ngày nào?” Hàn Thác bỗng hỏi sang chuyện khác.
Hàn Tuyệt nói: “Không nhớ rõ nữa.”
“Tại sao lại không nhớ rõ? Cha mẹ của người đâu? Chính là gia gia, nãi nãi của ta đó.”
“Từ nhỏ ta đã không phụ không mẫu.”
“A?”
Hàn Thác sửng sốt, nó bỗng nhận ra hình như mình chưa từng quan tâm tới phụ thân của mình, chỉ nghĩ tu tiên.