Chương 100: Chương 100
Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu, trong lòng đủ loại tâm tư, đầu óc rối thành một cuộn, cứ như vậy cô mơ mơ màng màng ngủ lúc nào cũng không hay.
Dù là đêm thức khuya nhưng Thích Ngọc Tú đã có thói quen cứ sáng sớm là tỉnh giấc. Cô đứng dậy sửa sang lại bộ quần áo của mình, mặc bộ đồ tốt nhất, nói là tốt nhất nhưng vẫn có vài miếng vá. Tốt nhất ở đây chỉ là nói quần áo sạch sẽ mà thôi.
Mà bộ này cũng là bộ người ta cho cô.
Lần trước mấy đứa Tiểu Bảo Châu mang quần áo về, nói là quần áo chị Khương không dùng nữa. Thích Ngọc Tú lại đem nó cất đi.
Mấy đồ này tốt hơn nhiều so với quần áo của nhà họ, nhưng mà đi gặp người ta lại mặc quần áo người ta đã bỏ đi, Thích Ngọc Tú vẫn cảm thấy có chút không ổn lắm. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn mặc lại quần áo của mình.
Tuy rằng có miếng vá, nhưng nhà bọn họ mỗi ngày đều trải qua như vậy, không có gì cần phải giấu giếm cả.
Thích Ngọc Tú chải gọn gàng đầu tóc của mình, sửa sang quần áo, lại đi nấu cháo sau đó mới đánh thức mấy đứa trẻ. Ba đứa bé bởi vì ngày hôm qua làm việc quá mệt mỏi, không hề muốn dậy sớm. Nhưng khi nghĩ đến hôm nay phải đi gặp mấy anh chị, bọn chúng đều lập tức tỉnh táo.
Tiểu Bảo Châu nói với giọng rất vui vẻ: “Con rất muốn gặp chị Khương"
Thích Ngọc Tú: “Con nhớ chị ấy lắm sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Con rất rất là nhớ nha"
Cô bé ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Chị Khương rất tốt, lần trước hình như chị ấy còn đang muốn tìm một công việc......"
Cô bé nói không ngừng nghỉ, Thích Ngọc Tú bị con gái nói đến nỗi muốn ong ong cả đầu, lựa mãi mới được lúc cô bé dừng nói để bảo: “Con ăn cơm đi Tiểu Bảo Châu: “Vâng ạ"
Tới lúc ra khỏi nhà, Tiểu Bảo Nhạc cũng được mẹ địu lên trên lưng.
Một dịp hiếm có, tất cả mọi người cũng ra khỏi nhà.
Tiểu Bảo Nhạc rất ít khi được đi ra ngoài. Nó không giống như anh chị của mình, cứ ra đến bên ngoài là giống như con khỉ. Thằng bé như hoa hướng dương xoay chuyển về hướng của mặt trời, nhưng khác biệt là hoa thì hướng về mặt trời, còn nó thì hướng một vòng ở xung quanh. Ở trên lưng mẹ mà nhóc con cứ vặn vẹo như cái bánh quai chèo.
Mặc dù thân hình bị cố định nên không xoay được, nhưng nó còn có cái đầu, cái đầu vô cùng linh hoạt.
xoay chuyển Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu bởi vì lâu rồi không đi tới chỗ hẹn, cũng rất vui sướng nhảy nhót không ngừng.
Dường như sợ mẹ không nhìn thấy mình ở đằng trước, nên chốc chốc lại quay đầu ra đằng sau, giống hệt như con trâu ngoe nguẩy cái đuôi.
Thích Ngọc Tú không quen cùng người khác giao tiếp, đến lúc sắp ra khỏi nhà mới nhớ ra mình chưa chuẩn bị món quà nào để ra mắt. Nhưng quà ra mắt cũng không biết nên mang theo cái gì nữa, trong nhà không có thứ gì quý giá cả. Cuối cùng cô xách theo đậu phộng đường và gạo nếp để làm quà ra mắt.
Chẳng qua trước khi mang đi, cô cũng đảm bảo với mấy đứa nhỏ là ngày khác sẽ mua lại cho bọn chúng.
Mấy đứa bé hiểu chuyện tuy rất tham ăn, nhưng lại không buồn vì điều này.
Bởi vì mấy người chị Khương mỗi lần đều chuẩn bị đồ vật tốt để cho bọn chúng. Bọn họ đều là người rất tốt.
Cho nên mang đồ ăn ngon cho mấy người chị Khương, bọn nhỏ cũng rất là vui.
Thích Ngọc Tú lại lần nữa đi vào trong sơn động. Chỉ là lần này, cô nghĩ mình đang nằm mơ, cứ thế thuận lợi đi xuyên qua sơn động, qua tới mặt ở bên kia.
Tiểu Bảo Sơn nói: “Mẹ, mẹ với Bảo Châu đi xuống dưới đi. Hai chúng con ở bên này. Những lúc chỉ có mình con, con lại thấy chỗ này lại là vách núi.
Thích Ngọc Tú cũng muốn thử một lần.
Vì thế, Tiểu Bảo Châu một mình lộc cộc đi tới tảng đá mà bọn chúng hay ngồi đợi, còn Thích Ngọc Tú và hai đứa bé đi tới thử cảm giác sơn động biến thành vách núi.
Thật đúng như Bảo Sơn nói, sơn động đang hiện diện, đột nhiên biến thành một vách núi dựng đứng.
Mặc dù không biết vì sao lại như vậy, nhưng chuyện vừa xảy ra đúng là không theo lẽ thường.
“A a a... Cao quá!"
Trẻ con không biết sợ hãi là gì, Tiểu Bảo Nhạc cũng vui vẻ, dường như muốn từ trên lưng mẹ nhảy xuống để chơi đùa.
Dĩ nhiên rồi, những đứa trẻ bướng bỉnh thì đều phải làm bạn với bàn tay sắt của mẹ nó. Không hề có ngoại lệ.
Lúc này Thích Ngọc Tú đã bắt đầu hối hận, lẽ ra cô không nên mang theo đứa con trai nhỏ đi tới bên này. Mặc dù Bảo Sơn và Bảo Châu cũng là trẻ nhỏ, nhưng Thích Ngọc Tú biết hai đứa trẻ này rất là hiểu chuyện, cho nên có thể coi là một nửa người lớn rồi, không còn là trẻ nhỏ nữa.
Nhưng Tiểu Bảo Nhạc thật sự vẫn còn quá nhỏ.
Trong lúc mẹ cảnh cáo không được đem chuyện ở đây để nói ra bên ngoài, thì Tiểu Bảo Nhạc cứ ngây thơ mờ mịt, nghiêng đầu nhìn mẹ mình, giống y chang bộ dáng của Tiểu bảo Châu vậy.
Thích Ngọc Tú thở dài rồi nói: “Trẻ nhỏ đều không giấu được chuyện gì cả. Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Con sẽ canh chừng em trai ạ?
1091 chữ