Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 99: Chương 99

Chương 99: Chương 99


Lúc sáng trước khi đi Thích Ngọc Tú có làm bánh rán hành, giữa trưa hâm nóng lại là ăn được.
Cô vừa dứt lời, Tiểu Bảo Châu đã ló đầu ra, nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi ạ?"
Thích Ngọc Tú cười: “Đúng vậy, mẹ đã trở lại"
Cô giơ cái sọt lên, nói: “Đây là vải may quần áo cho con đây Đôi mắt Tiểu Bảo Châu sáng lấp lánh: “Vui quá đi mất!"
Thích Ngọc Tú: “Xem con vui vẻ chưa kìa? Anh con đâu rồi?"
Bảo Châu nói rất to: “Anh ấy đi đến chỗ đất nhà mình rồi.
Vị trí đất nhà bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng mà cũng không có cách nào, tại vì nhà họ được phân một mình một chỗ. Những mảnh đất tốt ở trong thôn đều đã bị chiếm hết cả rồi. Đất này là dựa trên đầu người mà tính, năm đó Điền Đại và Thích Ngọc Tú dọn qua đây, có hai người, mỗi người được phân ba li, hai người là sáu li, cũng được khoảng 40 bình. Sau lại có thêm Bảo Sơn và Bảo Châu, đất nhà bọn họ liền mở rộng lên tới 80 bình.
Dựa theo quy định, Điền Đại không còn, đất được chia cũng phải giảm trừ, cũng may Thích Ngọc Tú lại sinh ra Bảo Nhạc.
Cho nên 80 bình đất này vẫn được giữ nguyên lại.
Thích Ngọc Tú không giống những người trong thôn, trồng chút cà tím ớt cay, làm phong phú cho bàn ăn nhà của mình.
Cô cơ bản đều trồng loại thực phẩm có thể ăn no bụng, cho nên ruộng nhà cô toàn trồng dưa. Loại này có thể no bụng lại không mất nhiều công để chăm sóc. Người phương bắc bọn họ đều trồng khoai lang vào tháng 10 sau khi thu hoạch vụ thu xong. Đại đội không bắt mọi người phải ngừng việc nhà của mình để tham gia thu hoạch vụ thu. Nhưng đại đội trưởng cũng không cho mọi người thu hoạch ruộng của nhà mình trước, cho nên mọi người đều để công việc lại sau khi làm xong việc của đại đội.
Khi công việc đại đội xong xuôi, là tới công việc của nhà mình bận rộn.
“Mẹ, buổi chiều chúng ta thu khoai lang phải không ạ?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừ!"
Cô nói:
“Thu hoạch có khả năng chỉ trong chiều nay là xong rồi"
Thích Ngọc Tú nhìn bánh rán hành trong nồi, quyết đoán nói: “Vừa vặn còn lửa, chúng ta nướng mấy củ khoai lang đi"
Ăn đủ no mới có thể làm được nhanh chóng.
Thích Ngọc Tú ở đại đội làm việc vừa sức, nhưng ở nhà thì lại khác.
Ở ruộng của đại đội làm chăm chỉ đến mấy cũng chỉ có mười công điểm, cô ăn nhiều hay ăn ít cũng chỉ như thế mà thôi, nhưng ở nhà thì không giống.
Thích Ngọc Tú nhận lấy, cô xuýt xoa nói đồ ăn ngon, sau đó mới gọi mấy đứa cùng vào ăn cơm:
“Giữa trưa mấy đứa ăn nhiều một chút, nhất định phải ăn no, buổi chiều còn phải làm việc nữa.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu nhấc tay: “Vâng ạ!” Bảo Nhạc chậm nửa nhịp, nhóc con nhai xong mới đáp: “Vâng ạ."
Cuộc sống chính là như vậy đó, mỗi ngày đều làm không hết việc. Buổi chiều Thích Ngọc Tú dẫn bọn nhỏ đi đào khoai lang, vô tình gặp phải mấy người đi lên núi, bọn họ đều là nhà đông người.
Nhà người ta thường lựa chọn hai ngày để đi thu hoạch.
Trong lúc này có thể lên núi, nghĩa là nhà nhiều người và có đủ người để chia ra làm nhiều việc. Nếu như bình thường, người trong thôn thấy nhà neo đơn, vất vả, họ cũng sẽ qua để giúp đỡ một chút, hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng Thích Ngọc Tú lại khác, cô là một quả phụ, quả phụ sẽ dễ sinh ratai tiếng, cho nên không dám để ai giúp đỡ hết.
Tuy rằng Thích Ngọc Tú khá nóng tính lại có sức lực, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ.
Cho nên cũng gặp phải nhiều người không có ý tốt, muốn dây dưa một phen.
Thích Ngọc Tú có một thói quen, cứ buổi chiều tà tắt nắng rồi cô mới đi thu hoạch khoai lang. Làm việc xong xuôi lại dẫn mấy đứa con ra suối trên núi để tắm rửa, cả cô cũng xuống tắm, rũ sạch bao nhiêu mệt mỏi, khiến cho tinh thần phấn chấn, càng thêm thoải mái.
Dù sao, ngày mai cũng muốn đi gặp mặt người trong truyền thuyết của năm 2020, Thích Ngọc Tú vẫn hy vọng trong mình tươm tất hơn một chút, không làm xấu mặt mấy đứa con của mình.
Đêm khuya hôm ấy, cô không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc lại hồi hộp.
Cả một khoảng thời gian rất dài, tới mấy chục năm cơ mà.
Tối hôm qua cô ngồi đếm ngón tay ngón chân của mình, tính không biết bao lâu, mới tính ra giữa hai bên khoảng cách thời gian là 50 năm.
Cả nửa thế kỷ chứ có ít đâu, cho nên cô không biết mấy người kia là dạng người gì hết.
Nếu có người nói cho cô biết, cô có thể được gặp người của 50 năm sau, cô nhất định sẽ bị dọa đến nỗi lăn ra ngất xỉu. Đến khi chuyện đó thực sự biển hiện ra trước mặt cô, tuy rằng cô rất khẩn trương, nhưng lại có thể bình tĩnh xuống mà không bị doạ ngất ngay tại chỗ.
Đương nhiên cũng có thể là do mấy đứa nhóc con đang ngủ ngáy như heo bên cạnh, tiếp thêm sự mạnh mẽ cho cô nên cô mới không quá mất bình tĩnh.
1054 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất