Chương 112: Chương 112
Thích Ngọc Tú cảm thấy luộc bắp không dễ dàng như nướng khoai lang, hơn nữa, ở trong lòng cô, bắp luôn quý giá hơn nhiều so với khoai lang. Rõ ràng quý giá hơn, nhưng một củ khoai lang bán được ít nhất ba đồng tiền, còn một bắp ngô mới được có hai đồng tiền.
Thích Ngọc Tú cảm thấy bối rối trước sự khó hiểu này, nhưng tốt nhất là cô không nên đi thắc mắc làm gì.
Cô nói: “Năm nay khoai lang nhà ta cũng không ít, đại đội chia cho hai trăm bốn mươi cân, đất canh tác cũng được gần bốn trăm cân. Nếu chúng ta có thể bán hết chúng đi, là có thể đổi được không ít lương thực tinh bột mang về."
Thực sự khoai lang cũng không khó ăn, nhưng cho dù là đồ ăn ngon mà bắt bọn họ phải ăn hết ngày này qua tháng khác, thì dù ngon mấy cũng thành ra khó chịu.
Hơn nữa, thứ này ăn nhiều sẽ bị nóng ruột, nói thật là Thích Ngọc Tú không thích ăn khoai lang cho lắm.
Cô và mấy đứa trẻ giống nhau, đều ăn nhiều lắm rồi, cho nên không yêu thích gì nó nữa.
“Chúng ta cần chuẩn bị một cái thùng sắt to. Bọn họ cũng dùng loại đó." Thích Ngọc Tú lại nói.
Tiểu Bảo Sơn ưu sầu nói: “Nhưng mà nhà chúng ta không có thùng sắt to, đi ra ngoài cũng tìm không thấy?"
Thời đại này, sắt là vật vô cùng quý giá.
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Qua bên kia rồi tìm, thùng sắt to chắc không phải đồ vật quý giá đối với bọn họ"
Cô bé đã thông qua cảm nhận thực tế mà hiểu được sự khác nhau của hai thời đại.
Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Chị Khương Việt của mấy đứa đã nói với mẹ, nếu mę muốn tự mình buôn bán, muốn có loại thùng sắt như mấy người kia, thì có thể tìm người làm một cái.” Thích Ngọc Tú nếu muốn buôn bán thì chắc chắn Tiểu Bảo Châu phải đi theo bên người mẹ. Nếu cô bé không đi thì Thích Ngọc Tú cũng không qua được bên kia.
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Con có thể."
Cô bé vui vẻ nói: “Con nguyện ý đi theo mẹ cùng buôn bán. Tiểu Bảo Sơn cũng nhanh nhẹn nói: “Con cũng phải đi, con có thể hỗ trợ"
Chỉ có Tiểu Bảo Nhạc lúc này đã ngủ say giống hệt một con heo nhỏ, nhóc con hoàn toàn không thể trả lời. Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Nếu chúng ta thật sự bắt tay vào buôn bán, cho dù thế nào mẹ cũng sẽ mang mấy đứa đi theo.
Mặc kệ như thế nào, hay có chuyện gì xảy ra, cô cũng hy vọng mấy đứa con có thể ở bên cạnh mình. Bằng không nếu có chuyện gì khiến cô bị mắc kẹt ở bên kia, thì chỉ còn lại Tiểu Bảo Nhạc ở nhà một mình. Thích Ngọc Tú quả thực không dám nghĩ đến chuyện đó.
Chuyện này cũng không giống như bắt đầu làm việc ở trong thôn, mà là đi tới thế giới của vài thập niên sau.
Mặc kệ như thế nào, vẫn nên để cả nhà ở bên nhau.
“A, nếu chúng ta quyết định buôn bán vậy phải chuẩn bị mọi thứ thật nhanh chóng. Lại qua một đoạn thời gian nữa, trời sẽ trở lạnh, đến lúc đó không biết kế hoạch này có thành công hay không nữa"
Bọn họ còn không biết tình huống đường núi đâu.
Tiểu Bảo Châu: “Ngày mai chúng ta nhanh chóng bắt tay vào việc thôi!"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đồng ý.
Tiểu Bảo Sơn chợt nhớ đến chuyện hôm nay bọn họ bị người ta nghĩ là trẻ ăn xin mà đưa cho mười đồng tiền, vội vàng lấy nó ra đưa cho mẹ, nói: “Mẹ ơi, đây là mười đồng tiền"
Thích Ngọc Tú: “Sao con lại có..."
Mấy đứa nhanh chóng kể lại chuyện cho mẹ nghe.
Nhưng mà chuyện này cũng rất nhanh bị bọn họ bỏ qua một bên, chuyện buôn bán sắp tới mới là chuyện quan trọng cần bàn bạc kỹ lưỡng.
Cả nhà lại bàn bạc trong chốc lát, lúc này Thích Ngọc Tú thật sự cảm thấy bên cạnh cô có mấy đứa trẻ để cùng thương lượng với mình, thật sự rất tốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bắt tay vào việc, cẩn thận suy xét mọi góc cạnh mới nhận ra việc chúng ta cần làm rất nhiều"
Cũng may cả nhà này không người nào có tính cách do dự không quyết đoán. Sáng sớm ngày hôm sau, Thích Ngọc Tú thu dọn đầy đủ mọi thứ xong, sau đó mang theo mấy đứa trẻ cùng nhau xuống núi.
Không biết có phải là Khương Việt có dự kiến trước hay không, mà ngày hôm qua cô ấy đã thương lượng xong địa điểm gặp nhau của họ ở dưới chân núi rồi.
Gặp mặt dưới chân núi quả nhiên là nhẹ nhàng hơn nhiều so với ở trên núi. Tuy rằng Hứa Đình không quen thuộc lắm đường xá bên này, nhưng dù sao cô ấy cũng là người địa phương, cô chủ động dẫn Thích Ngọc Tú đi mua bếp lò nướng khoai lang, còn yêu cầu sử dụng than cùng cân. Lúc này đây bọn họ không có giành việc trả tiền. Thích Ngọc Tú trả cho người bán khoảng một ngàn đồng, đau lòng như bị rút gân.
Cô lại mua một xấp túi nilon và rất nhanh đã quyết định ngày mai sẽ bắt đầu khai trương. Thực sự ra nếu là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khẳng định không nhanh như vậy. Nhưng bây giờ có rất nhiều thứ được làm sẵn để bán cho người mới khởi nghiệp, như là bếp lò nướng khoai lang, căn bản không cần họ phải chờ đợi, cứ đặt là sẽ có ngay.
1053 chữ