Chương 113: Chương 113
Thích Ngọc Tú gửi tất cả mọi thứ cô vừa mua ở nhà bà ngoại Hứa Đình. Bà cụ nghe nói nhà Thích Ngọc Tú ở sâu trong núi, một người phải chăm lo cho ba đứa trẻ, không cần do dự một chút nào mà ngay lập tức đồng ý.
Đúng vậy, mọi người đều biết Thích Ngọc Tú phải chăm lo cho ba đứa trẻ.
Tuy rằng không có ai chủ động hỏi, nhưng chỉ cần nhìn cô là biết được ngay.
Có một vài lời, mọi người có thể tự hiểu mà không cần thiết phải mở miệng. Sạp hàng của Thích Ngọc Tú cũng rất nhanh chóng được chuẩn bị xong. Hai chị em Khương Việt và cả Hứa Đình đều không thể luôn bên cạnh hỗ trợ, Khương Việt chuẩn bị có tiết mục phải tham gia, có rất nhiều công việc và đồ đạc phải do cô ấy tự tay sắp xếp, mà trợ lý của cô là Hứa Đình đương nhiên cũng phải đi theo.
Ngay cả Khương Lãng cũng thế, hắn còn phải đi học.
Nhưng mà có bà ngoại của Hứa Đình là bà Cổ, bà ấy sẽ đi theo, coi như là chỗ dựa tinh thần cho Thích Ngọc Tú. Ngày đầu tiên khai trương, từ sáng sớm Thích Ngọc Tú đã khiêng khoai lang xuống núi. Quầy hàng của cô ấy đặt ở dưới chân núi Phượng Hoàng. Kỳ thật nếu đặt gần bãi đỗ xe, địa điểm phồn hoa tấp nập như thế thì tốt hơn nhiều so với nơi này.
Nhưng Thích Ngọc Tú sợ nếu mình khai trương ở đó sẽ phải tranh khách với người khác, cô là người từ ngoài đến, làm vậy không hay. Lại thêm nữa là nhà bà ngoại Hứa Đình cách không xa chân núi Phượng Hoàng, cho nên Thích Ngọc Tú quyết định đặt sạp hàng tại đây.
Bên này người từ xa đến rất nhiều.
Sáng sớm Thích Ngọc Tú đã bắt đầu mở hàng. Lần đầu tiên buôn bán, tuy rằng đã biết việc này không phạm pháp, nhưng “Đầu cơ trục lợi” bốn chữ này đã khắc sâu vào trong lòng cô rồi, vì vậy không tránh khỏi có một chút lo lắng thấp thỏm.
Cô đến rất sớm, nhưng vì sáng sớm mọi người đều ăn cơm xong, cho nên cô nhìn từng đợt từng đợt người lên núi mà không ai ghé vào hỏi mua. Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu.
Tiểu Bảo Châu ngồi bên cạnh mẹ, đây là băng ghế nhỏ mà bà Cổ mang ra. Cô bé nhìn bộ dáng lo lắng của mẹ, liền cổ vũ: “Mẹ ơi, cố lên, chúng ta có thể kiếm được tiền, khoai lang của chúng ta ăn ngon như vậy, nhất định có thể bán được ra ngoài. Thích Ngọc Tú lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Tiểu Bảo Sơn đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Mọi người hãy nhìn qua bên này một chút, khoai lang rất ngon, khoai lang nướng nóng hầm hập đây......"
Không phải là cậu nhóc không người dạy cũng tự biết, mà do hai ngày nay nhóc đã học được từ những người bán hàng trên đoạn đường họ đi qua. Trẻ con học tập nhanh, bắt chước lại càng nhanh.
Thằng bé vừa hô xong, khuôn mặt nhỏ cũng đã đỏ bừng, nhưng vẫn cứ cố gắng gào lên thật to:
“Khoai lang nướng nóng hầm hập đây...... Nhóc hy vọng có thể giúp được mẹ kiếm tiền.
Tiểu Bảo Châu vừa nghe, nhanh nhảu kêu: “Khoai lang nướng đây..."
Mấy người bạn nhỏ cất giọng ngọt ngào rao bán, quả nhiên đã tạo sự chú ý với người qua đường.
Có một người trẻ tuổi tới hỏi: “Bao nhiêu tiền? Cho tôi hai cân đi."
Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Được được được.
Cô nói: “Sáu đồng năm.
Người trẻ tuổi nhìn tới nhìn lui, nghi hoặc hỏi: “Hàng của chị không thể quét mã sao?"
Thích Ngọc Tú ngơ ngác hỏi lại: “Quét mã? Đó là cái gì?"
Cô đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến hoá ra quét mã phải dùng đến đồ vật gọi là “Di động”, ngượng ngùng nói với đối phương: “Thực xin lỗi, nơi này của tôi không thể quét mã.
Người trẻ tuổi hơi hơi nhíu mày, Tiểu Bảo Sơn sợ hắn không mua, vội vàng nói: “Anh ơi, ở đây chúng ta có thể trả tiền thừa mà"
Người trẻ tuổi cười, nói: “Được rồi, cứ vậy đi.
Hắn vội lục lọi trong túi để tìm tiền. Từ hôm qua Thích Ngọc Tú đã trữ một ít tiền lẻ để dự phòng, vừa lúc có thể trả lại tiền thừa.
Người trẻ tuổi cảm khái: “Mấy đứa bé thật đáng yêu.
Tiểu Bảo Sơn nở nụ cười thẹn thùng.
“A, khoai lang mọi người bán rất ngọt.
Hắn vừa nói xong, cả nhà đều nở nụ cười.
“Đây là khoai lang nhà tôi trồng trên núi đấy, không phải đi nhập từ chỗ khác đâu"
“Thảo nào hương vị không tồi."
Làm buôn bán chính là như vậy, nếu chưa thể khai trương thì sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng sau khi có khách hàng đầu tiên, có vẻ áp lực lập tức nhỏ đi rất nhiều. Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu, cảm thấy chính mình có thể làm được việc này.
“Chị ơi, cho chúng tôi ba cân khoai lang nướng"
Thích Ngọc Tú: “A, được rồi. Mọi người muốn nhỏ một chút hay lớn một chút"
“To đi"
Động tác của Thích Ngọc Tú rất nhanh nhẹn: “Mười ba đồng tiền?
Quả nhiên có vài người cũng cảm khái một chút vì không thể quét mã. Nhưng cũng may, mọi người tới du lịch trong núi, cũng không nghĩ tất cả đều sử dụng được chức năng quét mã, cho nên cơ bản đều mang theo tiền mặt. Nhưng Thích Ngọc Tú không hiểu lắm, tò mò hỏi bà Cổ: “Bà ơi, quét mã đó là cái gì vậy?"
Bà lão vừa nghe, tằng hắng một tiếng rồi bật cười, nói: “Cháu còn trẻ tuổi mà không biết, lại đi hỏi bà già này sao? Chính là đem tiền......"
י1042 chữ