Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 114: Chương 114

Chương 114: Chương 114


Bà cụ không có sử dụng bao giờ, người già cũng không tin tưởng cách trả tiền này cho lắm. Nhưng cũng ít nhiều đã nghe người trong nhà giảng giải qua, cho nên bà cụ cứ theo những gì mình đã nghe, đến nói lại cho Thích Ngọc Tú. Nghe xong, Thích Ngọc Tú vẫn lâm vào tình trạng chỗ hiểu chỗ không.
Nhưng cô cũng biết được, chính mình không thể sử dụng được phương pháp này.
Ngay cả di động cũng không đủ tiền mua cơ mà.
Thêm nữa, bọn họ không phải là người ở thời đại này.
Ngay cả chuyện bọn họ có thể tồn tại tới năm mươi năm sau hay không còn chưa biết, cho nên Thích Ngọc Tú cũng chưa bao giờ nghĩ tới một chuyện, bọn họ nếu ở bên này sẽ là người không hộ khẩu!
Nhưng biết làm sao được?
Lại nói, cô cảm thấy chính mình không phải người thời đại này, lại có thể tới đây kiếm tiền đã là vận may được ông trời ban tặng. Cho nên cô không dám có quá nhiều tham vọng, chỉ sợ nếu quá tham lam, vận may sẽ biến mất. Bọn họ là dựa vào may mắn của Tiểu Bảo Châu, cho nên trăm triệu lần không thể làm bậy.
Thích Ngọc Tú đã hiểu rõ ràng chuyện về cái di động, lại thấy có người mua đồ, cô đều nói với họ rằng nhà mình buôn bán nhỏ, cho nên không thể quét mã.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cho dù không thể quét mã, cũng không ảnh hưởng gì tới việc buôn bán của mình.
Tuy rằng quét mã thật sự rất tiện lợi, nhưng cũng không đến mức không quét mã thì không có tiền trả hoặc hoàn toàn không thể mua đồ vật.
“Đây này, vừa rồi lúc tôi lên núi đã mua ở bên này, nhà người ta nói là khoai lang vùng núi do bọn họ tự trồng đấy, ăn vào đặc biệt ngọt......” Chàng trai buổi sáng mua khoai lang nướng của nhà bọn họ, đến giữa trưa đã mang theo sáu bảy người lại đây. Bọn họ người ba cân người hai cân, mua vô cùng vui vẻ.
Thích Ngọc Tú cười không khép miệng được, bên cạnh có Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu cùng hỗ trợ, vô cùng ngoan ngoãn.
Cô thật sự kích động, nhỏ giọng cảm khái với con trai và con gái: “Hôm nay bán thật tốt."
Bảo Châu dùng sức gật đầu, Bảo Sơn một bên càng cao hứng, nói: “Mẹ ơi, chúng ta lại bán mấy ngày là có thể hồi vốn"
Mọi người thấy không, mới bán được nửa ngày mà nó đã biết hồi vốn nghĩa là gì rồi, trẻ con học tập người khác vô cùng nhanh.
Thích Ngọc Tú: “Như vậy thật tốt.
Bà Cổ mang nước ra, đúng lúc nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói: “Hôm nay là thứ bảy mà! Cuối tuần người ta đi du lịch nhiều, ngày thường sẽ ít hơn một chút.
Tuy rằng nghe nói ngày thường có thể ít hơn một chút, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn thật là cao hứng, không phải có câu nói là mở hàng may mắn lớn hay sao?
“Vậy cũng tốt lắm rồi.
Thích Ngọc Tú buôn bán một ngày, nhưng là bán khoai lang của nhà mình, phải biết rằng, cô xách theo hơn năm mươi cân khoai lang xuống núi cơ đấy!
Thích Ngọc Tú cảm thấy hơi mê mang, nhưng ngay sau đó cô lại lập tức mừng như điên.
Kết thúc công việc ngày hôm nay, cả nhà đi về đều hưng phấn không tả xiết.
Mấy đứa trẻ bên người cô đứa nào cũng vui vẻ, sung sướng, kể cả Bảo Nhạc cũng vậy. Kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng biết Bảo Nhạc còn quá nhỏ, không thích hợp đưa nó đi theo, nhưng mà cô không còn cách nào khác.
Đành vậy, phải chăm chỉ dạy dỗ nó rồi tất cả sẽ tốt đẹp cả thôi.
Nhưng mà trải qua cả một ngày, hiểu biết thêm bao nhiêu điều mới, suốt quá trình Tiểu Bảo Nhạc đều rạng rỡ như mặt trời.
So với cả ngày ở nhà bị nhốt vào cũi gỗ, thì ở chỗ này thật sự là quá tốt. Vào bữa trưa, bọn họ còn mua mì nước nóng hầm hập để ăn......
Món kia là món mì sợi màu trắng, ăn cực kỳ ngon.
Thích Ngọc Tú vừa đi vừa lẩm nhẩm tính toán: Bọn họ bán một cân khoai lang nướng là sáu đồng tiền, hôm nay bán tới năm mươi cân, Thích Ngọc Tú mất sức của chín trâu hai hổ, mắt thấy sắp đi tới cửa nhà mới có thể tính toán xong.
Năm mươi cân khoai lang đem đi nướng, nướng ra không chênh lệch lắm là ba mươi bảy tới ba mươi tám cân.
Tiền thu được không sai biệt lắm, khoảng trên dưới hai trăm hai mươi đồng.
Mỗi ngày cô phải mất hai mươi đồng tiền phí vệ sinh, cho nên tiền kiếm được còn có 200 đồng tiền.
Lại mất chi phí than nướng, không sai biệt lắm chỉ cần hơn chục đồng không đến hai mươi khối. Khoai lang là nhà mình bỏ ra, cho nên không tính tiền. Như vậy tiền bọn họ đầu tư ban đầu cỡ khoảng năm ngày là có thể lấy lại được, hơn nữa tiền đầu tư đã tính cả tiền than trong đó rồi. Nếu muốn tính chi li tỉ mỉ hơn nữa, Thích Ngọc Tú thật sự không thể làm được. Cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn, chỉ mới trải qua một lớp đào tạo xoá mù chữ mà có thể tính toán được đại khái như vậy đã không dễ dàng. Bây giờ lại bảo cô tính toán rành mạch như người ta thì quá khó khăn. Tuy rằng Thích Ngọc Tú tính không được rõ ràng và tỉ mỉ cho lắm, nhưng chỉ đơn giản là tính một chút tiền kiếm được, Thích Ngọc Tú đã cảm thấy công việc này rất ổn.
1038 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất