Chương 115: Chương 115
Kể cả không có lãi đi chăng nữa, có thể đem khoai lang chuyển thành gạo, thì Thích Ngọc Tú đã cảm thấy đây là chuyện tốt khó có được trên đời này rồi.
Chẳng qua, cô không nghĩ tới khoai lang nhà mình hình như có chút không đủ.
Khoai lang hiện tại của nhà bọn họ, phỏng chừng có thể bán được nửa tháng?
Thích Ngọc Tú mở cửa, nói: “Mấy đứa cho gà ăn đi, mẹ nấu cơm.
Bảo Sơn: “Con làm cho"
Cậu nhóc vội vàng giống như một con quay, lại vô cùng nhanh nhẹn, đem công việc làm cho bù lu lên.
Bảo Châu và Bảo Nhạc ngồi trên băng ghế nhỏ, hít một hơi thật sâu. Nếu hỏi hai đứa có mệt hay không? Chắc chắn là....
Thật sự rất mệt!
Đầu tiên Thích Ngọc Tú châm lửa cho đèn dầu hoả, sau đó cô bắt đầu nấu cơm. Cô đem thịt hôm trước mình mua, lấy ra xắt dài nhỏ như đinh, lại cắt nấm định, củ cải đinh. Đợi cho cơm chín, bỏ tất cả vào trong nồi đảo dầu xào, xào to lửa đến khi toả mùi thơm, lại cho thêm cơm vào rồi xào một lần nữa.
Chờ Tiểu Bảo Châu đưa em trai đi rửa sạch tay, cơm chiên cũng ra khỏi nồi.
Thích Ngọc Tú nói: “Mấy đứa ăn nhanh lên nào!"
Mấy đứa trẻ lập tức cúi đầu vào trong chén.
Rõ ràng đã được chia lương thực một lần nữa, nhưng Thích Ngọc Tú cũng không dám phung phí hay ăn quá nhiều. Mới vài ngày trước, cô còn nghĩ phải để dành lương thực tinh lại từ từ mới ăn, nhưng hiện tại lại không còn suy nghĩ ấy nữa, trước mắt có một cơ hội hiếm thấy như vậy, Thích Ngọc Tú cũng muốn cho mấy đứa nhỏ ăn uống đầy đủ dinh dưỡng một chút.
Có lẽ về sau không còn cơ hội như thế này, không bằng bây giờ tranh thủ ăn nhiều một chút. Sau khi ăn xong lương thực rồi, bọn họ còn có thể mua thêm một ít trở về.
Thời điểm mấy đứa nhỏ đang trưởng thành, cần nhiều dinh dưỡng hơn so với người lớn như cô. Rốt cuộc cũng không biết chuyện ngoài ý muốn tới trước hay ngày mai tới trước, cho nên ngày hôm nay cứ sống không còn gì hối tiếc.
Như Điền Đại chồng của cô đó, hắn đã trải qua một ngày lành nào đâu?
Chỉ một sự việc ngoài ý muốn xảy ra, người cũng không còn nữa.
Thích Ngọc Tú: “Bảo Sơn và Bảo Châu, hai đứa đều biết tình huống nhà mình, các con cũng hiểu được nếu chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta chắc chắn không thể sống yên ổn, mà sẽ bị người ta coi là yêu quái, sau đó đem đi thiêu chết. Hai đứa đã trải qua cuộc sống vô cùng vất vả, mẹ biết, hai đứa đều là những đứa trẻ khôn khéo, trong lòng tự hiểu rõ, sẽ không ra ngoài nói bậy. Nhưng mà Tiểu Bảo Nhạc......"
Thích Ngọc Tú sờ sờ đầu đứa con trai nhỏ nhất, nói: “Con còn nhỏ, chuyện này trong nhà không thể nói ra ngoài, hiểu không? Còn nếu ra ngoài cũng không được nói cho ai biết nhà chúng ta hôm nay ăn món gì, con biết chưa?"
Tiểu Bảo Nhạc chớp mắt.
Thích Ngọc Tú: “Mặc kệ ai hỏi, đều nói ăn khoai lang, hiểu được không?"
Tiểu Bảo Nhạc vâng một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm chiên.
Thích Ngọc Tú: “Trong nhà ăn cái gì?"
Bảo Nhạc: “Khoai lang ạ?"
Thích Ngọc Tú thấy đứa con trai nhỏ nhất đã hiểu, liền gật gật đầu.
Tuy rằng ở giai đoạn tuổi còn nhỏ mà dạy trẻ con nói dối, thì không phải là chuyện tốt, nhưng mà Thích Ngọc Tú cũng không còn cách nào.
Cô không có khả năng cả ngày đi theo bên cạnh nó, cũng không thể nào không cho nó ăn thức ăn ngon, chỉ có thể cố gắng dạy nó cách gạt người như vậy thôi.
Cô nói: “Mấy đứa đều nghe lời, sáng mai mẹ cho ba đứa ăn trứng gà"
Bảo Châu: “Vâng"
Cô bé vui vẻ: “Con thích ăn trứng gà lắm.
Thích Ngọc Tú: “Hôm nay mẹ nhìn thấy bên kia bán trứng gà là bốn đồng năm, một cân có thể được sáu bảy quả. Mẹ cảm thấy giá này rất thích hợp.
Thích Ngọc Tú không hiểu nhiều như vậy, cho nên cô cũng mặc kệ chuyện tính toán, cứ dùng khoai lang làm mốc tính, một cân khoai lang sáu đồng tiền cũng có thể mua mười mấy trứng gà. Như vậy trong mắt cô là cực kỳ có lợi.
Nếu hỏi cô là muốn ăn hai củ khoai lang hơn hay là ăn mười cái trứng gà hơn, dù thế nào Thích Ngọc Tú cũng lựa chọn phương án sau.
Khoai lang có gì ngon mà ăn cơ chứ?
Tuy rằng không biết con đường phía trước có trở ngại gì hay không, nhưng hiện tại Thích Ngọc Tú vô cùng có tinh thần phấn đấu. Cô thấy mấy đứa trẻ theo mẹ đi buôn bán, bây giờ đã mệt đến rũ cả người, bèn lấy cho bọn chúng nước nóng rửa mặt, sau đó mới tống cổ bọn chúng đi ngủ.
Tuy rằng mấy bạn nhỏ đã đi ngủ.
Nhưng Thích Ngọc Tú thì không. Người lớn bao giờ cũng nhiều việc hơn, ở thời đại nào cũng giống nhau.
Thích Ngọc Tú đếm tiền, sau đó ghi sổ.
Tiền thực tế thu vào còn nhiều hơn con số hai trăm hai mươi đồng tiền cô tính toán ra một ít.
Hôm nay cô kiếm được hai trăm bốn mươi đồng tiền.
Trừ đi số tiền hai mươi đồng cho phí vệ sinh, giữa trưa mua bốn chén mì, còn có hai trăm đồng.
Thích Ngọc Tú đem sổ sách viết xong cất cẩn thận, lại đem khoai lang sáng mai muốn mang đi buộc kỹ rồi để vào một góc.
1051 chữ