Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 121: Chương 121

Chương 121: Chương 121


Khương Lãng: “Siêu thị chắc chắn có trữ hàng trong kho đấy, không phải toàn bộ đều được bày ra đâu."
Thích Ngọc Tú: “Vậy ư!"
Đối với những việc này, cô không thật sự hiểu rõ, trước giờ đều dựa vào phán đoán của bản thân mà đưa ra suy luận.
Khương Lãng tiếp tục nói: “Có điều nếu chị vẫn có ý định bán khoai lang nướng, khẳng định không thể tục đến siêu thị mua khoai được, nhất định phải tìm nguồn hàng ổn định. Trong thôn hẳn sẽ có người trồng trọt đi? Chị có thể đến tìm bọn họ hỏi mua số lượng nhiều.
Thích Ngọc Tú: “À, thì ra còn có thể như vậy” Khương Lãng cười: “Đương nhiên là có thể"
Cũng không phải hắn cười nhạo Thích Ngọc Tú nửa đời sống trên núi mà thiếu hiểu biết, dựa vào xuất thân của một người chê bai, cười nhạo kiến thức của họ là vô tri nhất, Khương Lãng đương nhiên không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Hắn nói: “Kỳ thật tôi đối với chuyện trong thôn không quá quen thuộc, chỉ là có thể hỏi thăm qua một chút. Đúng rồi, dì Cổ đâu rồi?"
Thích Ngọc cũng cười, nói: “Mấy ngày này trời trở lạnh, bà ấy chuyển đến nhà con gái trong thành một vài hôm, có điều vẫn đưa chìa khóa sân cho tôi, tôi vẫn có thể tiếp tục đem đồ vật này nọ đặt ở đó."
Khương Lãng a một tiếng, nói: “Tôi không nghe Hứa Đình nói tới việc này"
Lúc này Tiểu Bảo Châu xen vào, thanh thúy hỏi: “Anh Khương, Chị Khương cùng chị Hứa đi nơi khác công tác thế nào rồi?"
Khương Lãng cười, nói: “Khá tốt, bọn họ đi công tác xa, nhưng không vất vả như mọi người. Tiểu Bảo Châu nhanh nhẹn nói: “Chúng em ở bên này cũng không vất vả” Khuôn mặt nhỏ của cô nhóc bị đông lạnh đến đỏ bừng, có điều cô bé vẫn bất chấp mà khoe gót chân nhỏ của mình cho đối phương xem: “Anh xem, đây là giày chị Khương đưa cho em, ấm áp lắm.
Khương Lãng cười: “Tuyết bắt đầu rơi rồi, phải mặc nhiều quần áo vào, biết không?"
Tiểu Bảo Châu nói: “Em có lót miếng độn giày nhỏ nữa Cô bé còn so đo, nói: “Lót tận hai cái lận đấy"
Khương Lãng cười: “Ừ, nhìn em đáng yêu lắm"
Tiểu Bảo Châu hiển nhiên so với Thích Ngọc Tú thì nói nhiều hơn, cô nhóc lại oa oa: “Mẹ em nói, muốn mang bọn em đi mua quần áo mới, anh, anh biết nơi nào bán quần áo rẻ một chút không?” Khương Lãng chần chờ: “Cái này, anh cũng không biết rõ lắm.
Có điều rất nhanh hắn đã nói: “Không sao, anh sẽ hỏi người khác xem thử.
Tiểu Bảo Châu quơ quơ bím tóc.
Khương Lãng cười: “Mỗi thôn giống nhau, đều có định kỳ họp chợ, chắc chắc sẽ có bán trang phục đẹp, giá cả lại không quá mắc, em chờ một chút, anh hỏi Hứa Đình đã” Hắn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, không đến một lát sau, hắn đã vui sướng tuyên bố:
“Trong thôn, mỗi cuối tuần đều họp chợ, có điều không phải ở bên này, mà là ở một đầu khác trong thôn, nếu mọi người muốn mua đồ rẻ một chút, thì vào hôm đó đi qua sớm một chút nhìn thử xem"
Hai tròng mắt Tiểu bảo Châu sáng lấp lánh: “Là hôm nay, hôm nay chính là cuối tuần rồi còn gì?” Khương Lãng: “A đúng vậy!” Hắn cười nói: “Anh quên mất, thật hồ đồ quá."
Tiểu Bảo Châu ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mẹ mình. Thích Ngọc Tú nhận thấy lúc này không có quá nhiều người, khoai lang nướng cũng không bán được nhiều, đang suy tư liệu có nên qua đó nhìn một chút không, Khương Lãng đã giành trước một bước nói: “Nếu không, tôi giúp mọi người trông coi sạp, mọi người đi qua xem một lát đi?"
Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn lắc đầu, nói: “Không cần không cần đâu?
Khương Lãng: “Xem như chị đang hỗ trợ cho tôi thực hành một lần đi, tôi cũng học ngành kinh tế đấy"
Hắn cười hỏi: “Chị Thích, hay là chị không tin tôi sao?
Thích Ngọc Tú kiên định đáp: “Sao có thể chứ.
Khương Lãng: “Việc này cứ giao cho tôi đi.
Có điều hắn vẫn không quên dặn dò: “Chợ nào cũng giống nhau, rất đông đúc, chị mang theo ba đứa nhỏ, cẩn thận canh chừng bọn nhóc. Mặc kệ là thời điểm nào, bọn buôn người vẫn rất hoành hành"
Mấy đứa nhỏ đều trông mong nhìn ngắm, mắt nhỏ tròn xoe.
Thích Ngọc Tú: “Tôi biết rồi. Vậy thì chuyện bên này đành phải phiền toái cậu"
Thích Ngọc Tú đương nhiên cũng muốn đi xem.
Khương Lãng cười nói: “Mọi người đi đi.
Thích Ngọc không cần hỏi chợ ở nơi nào, liền thấy con gái nhà mình chạy đến một bên vui sướng hào hứng hỏi thăm: “Dì à, dì biết đường đến chợ đi như thế nào không?"
Đây là quán mì nhỏ bọn họ thường xuyên đến mua nhất.
Tiểu Bảo Châu nhanh chóng quay lại, phấn khích múa may tay nhỏ, nói: “Đi theo con.
Thích Ngọc Tú một tay bế đứa nhỏ nhất, một tay dắt đứa lớn, nói: “Mấy đứa đi theo mẹ” Khương Lãng đã có lòng nhắc nhở, đương nhiên Thích Ngọc Tú sẽ ghi nhớ trong lòng.
Bọn họ đi hơn hai mươi phút liền đến chợ, chợ buổi sáng là thời điểm náo nhiệt nhất, hiện tại đã gần đến lúc kết thúc, người không tính là đặc biệt nhiều, rất nhiều sạp đang bận rộn thu dọn hàng hóa.
Thích Ngọc Tú liếc mắt một cái liền thấy sạp hàng bên ngoài bày đủ loại vải dệt đẹp mắt, cô chạy nhanh đến đó, hỏi: “Cái này bán thế nào?"
Tuy rằng đã lăn lộn ở bên này hơn mười ngày, cũng có thể buôn bán ổn định, nhưng bán hàng hóa so với mua bất kỳ loại hàng hóa nào, lại không hề giống nhau, đây là lần đầu tiên cô đến một địa phương như vậy, tâm tình không tránh khỏi có chút khẩn trương.
1086 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất