Chương 122: Chương 122
Đây chính là chợ sao, trước giờ Thích Ngọc Tú chưa từng thấy qua địa phương nào náo nhiệt như vậy.
“Cái này sao? Đây là một mét tám khăn trải giường, cô muốn lấy thì đưa mười tám đồng"
Thích Ngọc Tú nhấp miệng: “..."
Hôm nay bởi vì giá cả hàng hóa ở đây, mà Thích Ngọc Tú lại mê man cả một ngày.
Những ô vuông có màu sắc này thoạt nhìn đã biết là đồ tốt.
Thế nhưng so với một bao đường chỉ quý hơn một chút mà thôi.
Thích Ngọc Tú an tĩnh lại, chủ sạp nhìn mặt đoán ý, cho rằng cô đang cảm thấy vải này thật quý giá, lại nhìn đến đồng chí nữ này dẫn theo mấy đứa nhỏ, từ trên xuống dưới đều một bộ dáng nghèo kiết hủ lậu.
Hắn nói: “Nếu cô thật sự muốn lấy, tôi cho cô cái giá thấp nhất, mười sáu đồng. Cô cũng thấy rồi đấy, hiện tại bởi vì đã trễ, tôi muốn đóng sạp sớm về nhà, mới bán giá tốt như vậy cho cổ"
Thích Ngọc Tú nhìn về phía bên cạnh, nói: “Vậy còn cái này....
“Loại vỏ chăn này, một mét tám chính là bốn mươi, một mét năm thì là ba mươi lăm. Chủ quán nhìn Thích Ngọc Tú hỏi tới hỏi lui, cuối cùng nói: “Rốt cuộc cô có lấy hay không? Không thì để tôi đóng sạp"
Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn nói: “Tôi lấy"
“Cái này, cái này có thể giảm giá không?"
Thích Ngọc Tú chỉ hướng vỏ chăn lớn thêu hoa.
“Bao lớn?"
“Một mét tám"
“Nếu cô thật sự muốn lấy, tôi để cho cô ba mươi tám đồng"
Thích Ngọc Tú hít sâu một hơi, nói: “Tôi lấy bốn cái, loại khăn trải giường đó thì tôi muốn tám cái. Chủ sạp: “Phốc!"
Hắn nhìn Thích Ngọc Tú, nói: “Cô muốn nhiều hay ít?"
Thích Ngọc Tú: “Đều phải một mét tám, vỏ chăn lấy bốn cái, khăn trải giường lấy tám.
Chủ sạp mừng như bắt được vàng, liên tục nói: “Được được được.
Tiểu Bảo Sơn: “Chú, chú có thể giảm giá cho bọn cháu thêm chút nữa được không?"
Cậu ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ đáng yêu: “Bọn cháu lấy rất nhiều, chỉ cần giảm giá một chút thôi"
Tiểu Bảo Châu cũng nhanh nhẹn trưng ra nụ cười ngọt ngào, nói: “Chú, chú là người tốt nhất. Chủ sap cười càng tươi, hắn cảm khái nói: “Chị à, bọn nhóc nhà chị thật sự rất đáng yêu đấy. Hắn tiếp tục nói: “Giảm nữa thì không thể được đâu, giá thấp nhất rồi đấy, miễn phí tặng thêm cho mọi người một đôi áo gối nhỏ đi."
Lúc đầu hắn tham nhiều lợi nhuận nhập áo gối về, cứ nghĩ loại hàng này ở nông thôn, địa thế núi non hiểm trở như vậy sẽ được tiêu thụ rất nhanh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện tại hàng tồn phải chất đầy hẳn nửa kho.
Chất liệu quá kém, mẫu mã lại không đa dạng, có giảm giá cũng chưa chắc đã có người nguyện ý mua.
Hắn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng làm quà tặng kèm cho khách hàng. Hắn cười nói: “Rất nhiều loại, tùy mọi người chọn"
Thích Ngọc Tú: “Tôi lấy!"
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn mặt đầy vui sướng, bọn nhóc giúp mẹ mặc cả thành công, cho nên mua được nhiều hơn một đôi áo gối nhỏ, việc này làm cho hai đứa nhỏ hưng phấn cực độ, đuôi nhỏ đều vểnh lên cả rồi. Thích Ngọc Tú chọn đôi áo gối thuê hoa mẫu đơn nhỏ, lòng thầm cảm khái mặt hàng tốt như vậy, thế mà nói tặng liền tặng.
Quả nhiên chợ ở đây thật sự không tồi.
Thích Ngọc Tú giao tiền, tiện thể hỏi thăm: “Anh trai, anh biết chỗ nào có bán bông không?"
“Nơi này không có đâu, hiện tại chỉ thiếu mỗi hàng bán bông. Cô đi tới phía trước xem thử một chút đi"
Thích Ngọc Tú tiếc nuối thở dài một tiếng, dắt tay hai đứa nhỏ đi.
Thật sự là một phiên họp chợ tấp nập, anh kêu tôi “Chị gái”, tôi kêu anh “Anh trai”, thoạt nhìn người dân ở đây ai nấy đều là một bộ dạng thân thiện và hòa đồng.
Thích Ngọc Tú không tìm được sạp bán bông, thậm chí đến vải dệt cũng tìm không thấy, có điều cô thật sự bị thu hút bởi một sạp bán đồng hồ.
Ở một phiên họp chợ hỗn tạp như thế này, lại có người buôn bán đồng hồ.
Thích Ngọc Tú do dự một chút, tiến lên hỏi: “Cái này bán thế nào vậy?"
“Loại nào? Cái này sao? Cái này sáu mươi đồng"
Thích Ngọc Tú:
Trong cùng một ngày, cô bởi vì giá cả hàng hóa ở đây mà mê man nửa buổi.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ một cái thật sâu, cuối cùng lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.
“A, này, chị gái, năm mươi, bốn mươi.... Cho cô giá thấp nhất luôn! Ba mươi thôi cũng được.."
Thích Ngọc Tú:
Chủ sạp này, buôn bán cũng quá không thật lòng đi.
Thích Ngọc Tú quay đầu nhìn người bán rong, ông ta ngược lại không hề có chút ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Ba mươi đồng, chị gái, chị nhìn thử xem, chiếc này thật sự rất được.....
Thích Ngọc Tú trực tiếp đánh gãy lời ông ta: “Vẫn còn quá mắc."
Kỳ thật, cô cũng không biết thế nào là mắc hay không mắc, nhưng nhìn thấy giá từ sáu mươi hạ xuống còn ba mươi, cô khẳng định chắc chắn còn có thể tiếp tục mặc cả đi?
Cô chưa từng cảm thụ qua loại lạc thú khi trả giá, nhưng hiện tại vẫn có thể cảm nhận toàn bộ niềm vui sướng trong đó.
“Giá này không phải...
“Chị gái à, mặt hàng này của tôi giá ba mươi là hợp lý nhất rồi, nếu không chị nhìn thử xem cái này, cùng một loại đấy, có điều kiểu dáng cũ một chút. Loại này kiểu cũ công dụng không khác gì nhau, chỉ có hai mươi thôi. Không quá để ý kiểu dáng thì chiếc này quả thật là lựa chọn không tồi đâu."
1061 chữ