Chương 123: Chương 123
Thích Ngọc Tú nghe vậy liền im lặng: Ông ta thật sự quá nhiều chiêu trò.
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn nhìn mẹ cùng chủ sạp nói qua nói lại, cô nhóc tiến đến gần anh trai, nhỏ giọng thì thầm vào tai: “Người bán ở đây không có mấy ai đang nói thật đâu” Tiểu Bảo Sơn gật đầu, cũng học theo bộ dạng của Tiểu Bảo Châu, nói: “Đều có rất nhiều chiêu trò"
Tiểu Bảo Nhạc thật sự không hiểu được nhiều như vậy, kỳ thật so với những đứa nhỏ khác, nhóc đã rất hiểu chuyện, nhưng mấy ngày này thật sự đã đánh sâu vào tâm trí nhóc, đừng nói là nhóc, ngay cả người lớn cũng gặp tình trạng như vậy, càng không phải nói tới những đứa bé nhỏ tuổi chưa trải sự đời.
Bé con bên cạnh nhìn anh chị mình châu đầu ghé tai nhau thì thầm liên tục, không nhịn được dựng cao lỗ tai, lắng nghe xem bọn họ đang nói gì.
Nhưng bé hiện tại được mẹ cõng trên lưng, căn bản nghe không tới.
Thật là tò mò quá đi.
Anh chị đang nói gì vậy không biết?
Bọn họ nói nhỏ quá đi, tại sao không cho Bảo Nhạc nghe với chứ.
Bảo Nhạc rất khôn khéo, nhóc sẽ không nói cho người khác đâu.
Bé con vươn hai tay nhỏ quơ quơ trong không khí, kêu: “Anh, anh Bảo Sơn.
Anh trai so với chị dễ nói chuyện hơn.
Tiểu Bảo Sơn nhón mũi chân nắm lấy tay nhỏ của bé, nói: “Em ngoan ngoãn nằm đó, chúng ta mua xong đồ sẽ về nhà ngay"
Thích Ngọc Tú lúc này đã thương lượng giá cả xong xuôi, bé con cũng không thèm nhìn tới.
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ mua cái gì thế?"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Về nhà nói sau, chúng ta đi tới phía trước nhìn một lát nữa.
“Mẹ, mẹ nói muốn mua một cái phích nước nóng"
Thích Ngọc Tú cười đáp: “Ở đây không có bán phích nước.
Cô đi lên phía trước, nhìn thấy sạp bán nội y, nháy mắt nghĩ tới đứa nhỏ nhà mình, không phải nội ý rách tung tóe thì chính là khố nhỏ lủng mấy lỗ, tức khắc dừng bước chân, hỏi: “Có đồ lót dành cho trẻ con không?"
“Có, bên này đều là của trẻ con, cô xem, đều làm bằng lụa, cho trẻ con mặc nhất định sẽ rất thoải mái"
Thích Ngọc Tú cúi đầu hỏi: “Mấy đứa thích kiểu hoa văn nào?"
Cô sờ thử một lát, mỗi một cái đều mềm mại dịu êm, thích đến độ không muốn buông tay.
Tiểu Bảo Châu nhấp nhấp miệng nhỏ, nhón nhón mũi chân, nâng cằm nhìn xung quanh: “Cái này a!"
Cô bé liếc mắt một cái liền nhìn trúng đồ lót thêu hoa nhỏ, nói: “Cái này đẹp.
Thích Ngọc Tú: “Tiểu Bảo Sơn thì sao?"
Tiểu Bảo Sơn chần chờ: “Con, con không..."
Thích Ngọc Tú còn không biết đứa nhỏ nhà mình đang nghĩ gì trong đầu sao?
Cô nói: “Là nam tử hán, hành động và lời nói phải dứt khoát.
Tiểu Bảo Sơn cũng nhón mũi chân xem, nhóc chỉ hướng đồ lót thêu hình rừng trúc, nói: “Cái này ạ"
Thích Ngọc Tú: “Lấy thêm loại này, mỗi loại mua hai cái.
Nghĩ đến phải thường xuyên tắm rửa, cô nói: “Chính mẹ cũng phải mua, mấy đứa cũng không cần nghĩ nhiều"
Thích Ngọc Tú mua sáu cái cho người lớn, lại mua cho hai đứa nhỏ nhà mình mỗi đứa hai cái nhỏ. Đây không phải do cô chỉ nghĩ tới bản thân, mà bởi vì cô là người lớn, cần phải thường xuyên ra ngoài làm việc. Hai cái mặc thay đổi khi tắm rửa, bốn cái khác phải cất giữ về sau lại mặc. Rốt cuộc chỉ có hai cái đương nhiên không thể mặc cả đời.
Loại hàng này có thể cất giữ rất lâu, Thích Ngọc Tú cũng không chút do dự khi mua chúng. Bốn cái đồ lót dự trữ sẵn, nói không chừng cả đời này cũng không cần tiếp tục mua nữa! Đồng thời cô cũng mua thêm hai cái áo ngực mới.
Cô cũng nhìn ra được, mua số lượng nhiều, giá cả có thể thương lượng được.
Thích Ngọc Tú nghĩ kỹ rồi, lại quyết định mua thêm mấy đôi tất hồng.
Cô trước giờ chưa từng thấy qua loại tất này, nhưng Thích Ngọc Tú cảm thấy loại hàng này mùa đông rất cần thiết, không đắn đo quá lâu mà mua nhiều hơn.
Cả nhà bọn họ lần đầu tiên tới chợ hiện đại như thế này, mặc dù không có hàng hóa đặc biệt tốt, nhưng so với nơi bọn họ ở, đã được xem là những thứ tốt hiếm có.
Thích Ngọc Tú cảm thấy mới lạ, bản thân cô không thể ngăn được chính mình tiếp tục mua, càng nhìn nhiều lại càng muốn mua.
Có điều, rốt cuộc cô vẫn còn một chút lý trí, mua được khá nhiều đồ tốt rồi, lúc này mới thỏa mãn mang theo đám nhỏ trở về.
Khương Lãng nhìn Thích Ngọc Tú mua sắm túi to túi nhỏ, trong lòng yên lặng cảm khái, quả nhiên đồng chí nữ nào đối với mua sắm cũng có niềm đam mê đặc biệt.
Hắn cười nói: “Mọi người thu hoạch không tồi nha!"
Thích Ngọc Tú muốn xác nhận lại một chút: “Cậu xem cái khăn trải giường này, mười sáu khối, giá cả thế này đã thích hợp chưa? Khương Lãng sửng sốt, gật đầu đáp: “Thật sự rất hợp lý, bên này bán đồ vật cũng quá rẻ đi"
Khăn trải giường như vậy, hắn mua trên thành phố, chỉ loại phổ thông thôi cũng phải trên dưới một trăm đồng rồi.
Cho nên mới nói sinh hoạt nơi nông thôn núi rừng này, quả nhiên ưu tiên nhất chính là yếu tố cần kiệm.
“Mấy thứ này của mọi người, có cần trở về lấy...
Thích Ngọc Tú vẫn một bộ dạng nhẹ nhàng, thong thả, cô nói: “Không cần lằng nhằng như thế. Cậu xem, sức lực của tôi rất lớn"
1076 chữ