Chương 124: Chương 124
Khương Lãng nghe Thích Ngọc Tú nói vậy, liền do dự đáp: “Việc này.... Đúng thật.
Hắn mua ba mươi cái bánh hoa cúc nướng, chị Thích thế mà ăn hết sạch.
Ăn sạch luôn....
Thật sự là dạ dày vương mà.
“Chị Thích, chị thật sự không suy xét tới việc mở rộng quy mô kinh doanh sao?” Nếu không làm sao thỏa mãn được cái dạ dày vương này.
Thích Ngọc Tú không hiểu lắm, có điều cô vẫn thực quyết đoán lắc đầu: “Bọn tôi trước giờ sống trên núi, làm không tới trình độ đó, tôi cứ duy trì buôn bán nhỏ kiếm chút tiền sinh hoạt, như vậy đã rất tốt rồi"
Bản thân cô là dạng người gì chứ, đương nhiên không có lá gan làm chuyện lớn.
“Tiểu Khương, chị gái cậu ở bên kia thế nào rồi? Cậu nói qua một chút tình hình bên đó được không?” Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn lảng tránh sang chuyện khác.
Tuy rằng Tiểu Bảo Châu trước đó đã hỏi qua vấn đề này rồi, nhưng hắn biết Thích Ngọc Tú không muốn đề cập tới chuyện trước đó, tự nhiên cũng không ngại nói thêm một lần. Khương Lãng: “Hẳn là khá tốt đi, tôi cũng không liên lạc với chị ấy nhiều lắm. Thời điểm chị ấy thu thập thông tin sẽ không nhận điện thoại. Có điều tôi nghe chị ấy nói, tình huống bên kia vẫn tốt lắm, bạn cùng phòng cũng rất tốt. Công tác xa nhà chính là như vậy, ở chung với người lạ, công tác mệt một chút cũng không sao. Chỉ sợ gặp phải người thích ra vẻ, bụng dạ thâm sâu khó lường” Lời này khiến Thích Ngọc Tú không thể không gật gù chấp nhận, cô dùng sức gật đầu bày tỏ ý kiến tán đồng.
Cô làm nhiều việc cùng một lúc không có vấn đề gì, nhưng nếu cùng vợ Điền Nhị, vợ Điền Tam làm việc, không khí liền căng thẳng, tâm trạng theo đó cũng rối loạn.
Việc nhiều đến độ nào cũng không muốn cùng bọn họ làm việc chung.
Rất phiền, phiền đến sầu muộn là đằng khác.
“Đúng rồi, chị Thích, tiền này đưa cho chị, vừa rồi tôi bán được bấy nhiêu"
Thích Ngọc Tú: “Cảm ơn cậu"
Khương Lãng cười: “Chỉ là chút việc nhỏ, tôi đương nhiên có thể làm được. Chị tôi không ở bên kia nữa, gần đây việc học tại trường cũng dần bận rộn hơn, chỉ sợ sau này tôi không thể thường xuyên đến đây nữa. Nếu chị có bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình. Để phòng ngừa, tôi để điện thoại lại đây cho chị Thích Ngọc Tú: “Tôi hiểu rồi, nếu không có mọi người, tôi thật sự không thể vực dậy nổi, càng đừng nói tới có được ngày hôm nay...
Khương Lãng mỉm cười: “Việc này cùng chúng tôi không liên quan, là do bản thân chị ngay từ đầu đã rất kiên định cùng quyết đoán Thích Ngọc Tú: “Tôi cũng không còn biện pháp nào khác, tình huống nhà tôi cậu cũng cũng biết rồi đấy, quả thực rất khó khăn.
Lại nói, cô cũng không suy xét nhiều lắm, có một số việc tưởng chừng rất đơn giản, ban đầu rất dễ dàng tiến hành, càng đi sâu hơn lại càng xuất hiện nhiều vấn đề, hiện tại tuy kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng cứ duy trì công việc ổn định cũng không tồi.
Thích Ngọc Tú sờ sờ túi nhỏ trong tay, mắt chợt lóe, âm thầm tính toán trong đầu.
Cô kiên định nói: “Nhà chúng tôi nhất định sẽ khá lên.
Khương Lãng gật đầu: “Chắc chắn rồi"
Hắn cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của hai đứa trẻ, nói: “Chị Thích, chị ở đây bận rộn buôn bán, kỳ thật có thể đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, cũng thuận lợi cho chị tập trung hơn vào công việc.
Khương Lãng cũng là một học bá, bởi vì là học bá, đương nhiên coi trọng phương diện học tập hơn bất cứ ai.
Thích Ngọc Tú: “Sạp nhỏ này của tôi không phải lúc nào cũng mở, chờ đến khi tiết trời trở lạnh, đương nhiên phải thu dọn về nhà, nếu cho bọn nhóc đi học bên này, đến lúc đó thật sự rất bất tiện.
Tôi cũng không dám để bọn nhóc một mình ở bên này. Chuyện này trước đây Thích Ngọc Tú đã từng nghĩ tới.
Khương Lãng nghĩ nghĩ, nói: “Thì ra là như vậy, là tôi không suy nghĩ chu đáo rồi. Cũng không còn cách nào khác, bọn nhóc còn quá nhỏ, hiện tại người xấu nhiều như vậy, để cho bọn nhóc tự mình đi xuống núi cũng không an toàn"
Đây không phải lần đầu tiên Khương Lãng đề cập tới vấn đề an toàn, mỗi một lần Thích Ngọc Tú đều ghi tạc trong lòng.
Hai bên không nói chuyện phiếm quá lâu, Khương Lãng phải trở về thành phố tập trung vào việc học, lần này hắn đến đây, nhìn thấy gia đình Thích Ngọc Tú đã dần thích ứng với công việc buôn bán mới, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn trước.
Khương Lãng không thể đến thường xuyên nữa, nhưng đối với lòng hảo tâm của hắn, Thích Ngọc Tú cũng không còn quá ngại ngùng, cô thật sâu cảm khái: Tuy rằng trên thế giới này, những người tâm địa xấu xa ở khắp nơi, nhưng đồng dạng, vẫn còn tồn tại rất nhiều người tốt. Ví như anh em nhà họ Khương, còn có Hứa Đình và mẹ của cô ấy, họ đều là những người tốt.
Nếu là cô, khả năng cao sẽ không có gan cho một người hoàn toàn xa lạ với mình mượn sân nhà.
Cho nên mới nói, gia đình cô thật sự rất may mắn mới gặp được bọn họ.
“Chị Thích"
Thích Ngọc Tú ở bên này bán xong khoai lang rồi, ngẩng đầu liền thấy chủ tiệm tạp hóa bên kia đường đang đến đây, bởi bì mấy ngày này Thích Ngọc Tú đến tiệm nhà bọn họ mua rất nhiều hàng hóa, dẫn tới hắn và Thích Ngọc Tú cũng ngày càng quen thuộc nhau.
1023 chữ