Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 53: Ăn tết 7

Chương 53: Ăn tết 7


Bảo Sơn: “Chúng con kiên quyết không cần tiền, chính là đổi đồ vật, khẳng định sẽ không thành vấn đề"
Hai đứa trẻ rốt cuộc thuyết phục được mẹ chúng, Thích Ngọc Tú hít sâu một hơi, nói: “Nếu vậy, các con phải nhớ kỹ, mặc kệ người ta nói như thế nào, nhất định không được đề cập đến tiền. Bằng không sẽ bị người ta tóm được nhược điểm đầu cơ trục lợi đấy"
Bảo Châu kêu lên một tiếng nho nhỏ, sau đó dựa vào người Thích Ngọc Tú, nói: “Con biết rồi mà mẹ."
Tuy rằng rất muốn biết mấy chữ trên túi là viết cái gì, nhưng cuối cùng bị cơn buồn ngủ đánh úp, mấy người một nhà trong đêm khuya rốt cuộc cũng đã ngủ.
Đêm nay, Bảo Châu gặp được mộng đẹp. Trong nồi của cô bé có thật nhiều thật nhiều đồ ngon, ừng ực ừng ực, thơm quá, cô bé vừa mở miệng, là có thể hô một tiếng rồi ăn đến thoải mái. Chỉ là...... hương vị này không phải hương vị bánh canh của mẹ làm. Mà là một cái mùi cổ quái nghe như mùi nước tắm.
Tiểu Bảo Châu muốn đổi cái tư thế, đạp chân một cái, liền nghe thấy tiếng, Tiểu Bảo Châu bị thanh âm đánh thức, xoa xoa đôi mắt của mình.
Tiểu Bảo Nhạc thì thầm rồi vuốt mặt, nói: “Sao chị lại đá em?"
Bảo Châu ngủ đến mơ mơ màng màng, cô bé cất giọng hỏi: “Ai vậy?"
Cô bé nhìn về anh trai đang nằm bên cạnh, Bảo Sơn gật đầu, kiên định nói: “Em vừa đá vào mặt của Bảo Nhạc đó.
Bảo Châu: "
Cô bé nhỏ nhẹ nói: “Thực xin lỗi em
Tóc vàng trên đỉnh đầu cô bé xoã tung ra, cô bé ngồi dậy. Đây chính là thời điểm con bé ngoan nhất trong ngày, Bảo Sơn lập tức bị bộ dáng ngoan ngoãn này che mắt, nói: “Không sao, không quan trọng, anh đi múc nước để cho em rửa mặt"
Bảo Nhạc: “? ?? ?? ??"
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mà nó cũng hiểu được rằng, chị nó đá vào nó cơ mà?
Anh trai quả nhiên là không đáng tin cậy.
Nhưng mà sẽ có ai để ý thằng bé nghĩ gì sao?
Không cần thiết phải để ý!
Bảo Châu mới vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô bé cùng Bảo Sơn, hai người bắt đầu cực kỳ hăng hái!
Sáng nay mọi người được ăn cháo. Tuy Thích Ngọc Tú đã bắt đầu làm việc, nhưng ba đứa nhóc không cần ai bảo vẫn có thể theo thói quen mà bưng bát lên uống một ngụm, Bảo Châu nói: “Hoá ra cháo nấu bằng gạo có mùi như vậy.
“Cái này khẳng định chính là gạo! Em nhìn xem, hạt gạo trắng bóng có thể nhìn rõ hình dạng đây này” Bảo Sơn kích động.
Bảo Châu đung đưa bím tóc nhỏ, cười vui vẻ nói: “Chúng ta cố gắng làm việc một chút, về sau liền có thể có đồ ăn ngon.
Bảo Sơn trao đổi ánh mắt với cô bé, hai đứa trẻ đều từ ánh mắt đối phương thấy được sự kiên định, chỉ có Bảo Nhạc là không hiểu gì cả.
Bảo Sơn rất nhanh liền nói: “Hôm nay mẹ mang cơm đi rồi, anh và chị em giữa trưa không trở lại.
Để đồ ăn này cho em, trưa đến em hãy ăn nhé.
Tiểu Bảo Nhạc gật đầu.
Bảo Châu rất hiểu đứa em trai nhỏ này, cô bé nói: “Em không được ăn hết tất cả một lúc đâu. Buổi chiều anh chị không ở nhà, lúc đó em có đói bụng cũng không ai nấu cho em ăn đâu.
Bảo Nhạc lại gật gật đầu của mình.
Thích Ngọc Tú dậy sớm đã hấp xong bánh bao. Có lẽ bởi vì tối hôm qua nói hấp bánh bao, cho nên sáng nay cô vẫn chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ món này. Tiểu Bảo Châu đem một cái bánh bao cùng một cái quả táo đặt bên người Bảo Nhạc, lại múc cho nó một chén nước, nghiêm túc nói: “Đây là cơm trưa của em"
Lại lần nữa nhắc lại, Tiểu Bảo Nhạc nghe lời liền gật đầu.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu cõng giỏ tre nhỏ vừa ra khỏi cửa. Tiểu Bảo Nhạc ngồi ở trên băng ghế, dựng lỗ tai, nghe được tiếng anh chị khóa cửa, lập tức ôm quả táo lên cắn một miếng, ngay sau đó đôi mắt to cảm thấy vui vẻ cong lên...... Hôm nay nhóc con không có bị nhốt vào cũi gỗ nữa. Thằng bé lại cắn một miếng táo, chép miệng nhỏ: “Thật là ngọt"
Bảo Sơn cùng Bảo Châu hai đứa đi vòng qua những đứa bé khác, lén lút liền chạy tới sơn động.
Thật là kỳ quái, mấy bạn nhỏ bên kia tìm không được bao nhiêu nấm, nhưng ở bên này lại có thật nhiều, mà không thấy bất kỳ ai đi qua bên đây hái nấm. Hai người ở bên này lại hái rất nhiều nấm, nhưng mà lần này nấm tím lại không có nhiều lắm.
Có lẽ tại ngày hôm qua hai đứa hái quá nhiều, cho nên hôm nay mới ít như thế.
Nhưng đến giữa trưa, hai người cũng hái được đầy hai sọt. Lúc này Bảo Châu mới vui vẻ, rạo rực mở khăn tay của mình ra, cùng anh trai gặm bánh bao.
Cô bé véo bánh bao một cái, nói: “Anh ơi, anh xem này, mềm quá đi nha.
Bảo Sơn tươi cười đầy mặt: “Bảo Châu, em mau ăn đi."
Bảo Châu cúi đầu cắn một miếng, vô cùng thỏa mãn: “Ăn ngon thật đấy"
Trong lúc hai đứa đang ăn ngon sung sướng, thì chúng nghe được thanh âm từ nơi xa liền truyền đến, Bảo Sơn thật mau đứng lên nhìn xung quanh núi.
Quả nhiên là mấy người chị Khương đi lên Hai người Khương Việt cùng Hứa Đình đang có suy nghĩ biết vậy chẳng làm.
Hôm qua hai người là làm sao có thể bò được tới đây vậy!
Tại sao lại nghĩ đến chuyện lên núi tránh nóng cơ chứ.
1062 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất