Chương 54: Ăn tết 8
Mấy người bọn họ là nghỉ mấy ngày mới lên núi một lần đó, nếu cứ lên núi thường xuyên... như hai đứa trẻ con kia, chúng có làm sao đâu, vậy mà hai người bọn họ lại cảm thấy như thân thể của mình rời ra từng mảnh rồi. Cảm giác chân đã không phải là của mình nữa. Khương Việt nhìn hai đứa bé con, quả thực rất muốn khóc: “Hai nhóc à, hai người bọn chị giống như Đường Tăng đi lấy kinh vậy đó, quả thực quá khó khăn.
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, bước chân ngắn nhỏ đủng đỉnh chạy tới, quan tâm hỏi: “Hai chị muốn uống nước không ạ?"
Khương Việt: “Muốn!"
Bảo Châu: “Vậy em đi múc nước, bên kia có một dòng suối nhỏ.
Tiểu Bảo Châu đang muốn đi, Khương Việt lập tức đem cô bé ngăn lại, nói: “Các em muốn lấy nước ở trong núi uống sao?"
Bảo Châu liền gật đầu.
Đi ra bên ngoài, nếu khát thì phải vậy mà.
Khương Việt vội vàng nói: “Nước lã trong núi không thể uống, rất có hại cho cơ thể.
Cô nghiêm túc nói: “Hai đứa còn nhỏ tuổi, uống nước phải là nước ấm đã được đun sôi, nước như vậy có ít ký sinh trùng"
Tiểu Bảo Châu nghe hiểu, cô bé gật đầu, nói lanh lảnh: “Em cũng biết mà, uống nước sôi tốt, nhưng mà chúng em ra ngoài không có đồ để đựng nước. Dù sao uống cũng không nhiều lắm, thi thoảng uống một lần cũng không sao đâu."
Bảo Sơn gật đầu: “Em uống nhiều thân thể vẫn rất cường tráng"
Khương Việt phụt một tiếng cười ra tới, nói: “Em nhìn em kìa, gầy như là bộ xương, còn nói mình cường tráng sao.
Hứa Đình: “Cháu trai của chị còn béo gấp hai lần em Bảo Sơn phồng má, nói: “Em còn nhỏ tuổi, chờ em lớn lên, em sẽ rất lợi hại"
Khương Việt cùng Hứa Đình đều nở nụ cười.
Bảo Châu nói to: “Hai người không được cười anh của em đâu.
Khương Việt: “Trời ơi, sao em lại đáng yêu vậy chứ, còn biết bảo vệ anh của mình"
Bảo Châu ưỡn ngực: “Đương nhiên, đây là anh trai của em mà!"
Khương Việt nhìn bộ dáng cô bé vô cùng nghiêm túc, cười càng lớn hơn, cô duỗi tay xoa xoa đầu của cô bé, nói: “Đúng là một đứa bé ngoan. Nói xong, cô lại tự cười chính mình, cô bé đương nhiên là một đứa trẻ ngoan, nếu không phải trẻ ngoan lại sao lại chăm chỉ đến như vậy chứ.
Cô vỗ vỗ vào túi gạo ở trên tay, nói: “Cái này cho em, chúng ta liền thanh toán xong"
Tiểu Bảo Châu gật gật đầu.
Hứa Đình vội vàng: “Chị chị cũng muốn cùng em đổi...... Chị không khiêng được hai túi, chị cũng chỉ khiêng được một túi gạo...
Cô bổ sung: “Những gì còn thiếu, lần sau chị mang tiếp cho em được không?"
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Nấm tím không còn nhiều như vậy, em ở đây có những loại nấm khác, các chị nhìn xem thử"
Hứa Đình nhìn bộ dáng sốt ruột của cô bé, nói: “Được. Để chị xem.
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Tất cả đều đổi cho chị sao?"
Bảo Châu nắm góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Nếu lấy tất cả, đối với các chị có hại hay không?"
Hứa Đình cùng Khương Việt liếc nhau, phụt ra một tiếng cười, lắc đầu nói: “Tự nhiên sẽ không. Chị muốn đổi cùng với em mà. Hơn nữa em đổi cho chị nhiều nấm như vậy, chỉ lấy một chút đồ ăn thế này. Hai chị vẫn được lợi lớn đó"
Khương Việt: “Nhưng mà, em đổi nấm lấy nhiều gạo và bột mì như vậy, nếu ăn không hết sẽ bị hỏng"
Tiểu Bảo Châu trợn to mắt, nói: “Không có đâu. Tại sao lại ăn không hết chứ? Có nhiều hay ít cũng đều ăn hết mà"
Cô bé vô cùng kiên định, nói: “Nếu các chị muốn, có thể tìm em đổi. Nhà em còn có nấm. Mặc kệ có bao nhiêu lương thực, chúng em cũng ăn hết. Gạo cùng bột mì đều ăn rất là ngon.
Cô bé nghĩ đến chén cháo thơm phức của sáng nay, nuốt một chút nước miếng, nói: “Trên đời này không có món nào ăn ngon bằng chúng nó hết.
Khương Việt bị lời cô bé nói làm cho bật cười, nhìn kỹ cô bé, lại cảm thấy mắt nó to tròn sáng lấp lánh, chân thành vô cùng.
Khương Việt: “Được. Chị với em đổi. Chỉ là chị có chút mệt mỏi, ba ngày sau chúng ta lại đến nơi này được hay không?"
Bảo Châu cất giọng trong veo: “Vâng ạ"
Cô bé lắc lắc giỏ tre của mình, nói: “Em sẽ tích cóp nhiều nấm một chút. Chị ơi, nếu nấm ăn không hết, chị có thể phơi khô, sau đó làm thành nấm khô. Đến mùa đông không có đồ ăn lấy ra đun lên, vậy là lại ăn được"
Vì làm cho Khương Việt chịu đổi nấm cùng mình, Tiểu Bảo Châu thật đúng là tận tâm tận lực: “Nếu chị chịu khó cho thêm chút muối vào, cũng có thể làm thành tương nấm. Hoặc cho thêm vào dầu, thêm thịt, muối cũng không thể thiếu. Dì cả nhà em làm tương nấm cực kỳ thơm..."
“Khụ khụ khụ!” Bảo Sơn giả vờ họ lên.
Tiểu Bảo Châu ơi, chúng ta không thể để lộ quá nhiều nha.
Tiểu Bảo Châu ngừng lại một chút, nhưng mà cô bé không hề xấu hổ, vẫn còn có thể tiếp tục liến thoắng nói không ngừng nghỉ.
“Tuy rằng em cùng chị đổi nấm, nhưng cũng chỉ có thể đổi một hai lần nữa thôi. Nấm trên núi không có nhiều như vậy, lại còn phải lưu lại cho nhà em một ít nữa. Bằng không mùa đông này nhà em sẽ không có gì để ăn đâu"
Cô bé buồn bã nói: “Nếu mùa đông cũng hái được nấm thì tốt rồi, mùa đông trên núi đầy gió tuyết, chúng em rất ít đi ra khỏi nhà"
1046 chữ