Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 55: Ăn tết 9

Chương 55: Ăn tết 9


Cô bé con miệng mếu máo nhìn thật đáng thương.
“Nhà các em ở trong núi, mùa đông không có đồ ăn sao?” Khương Việt tò mò hỏi.
Bảo Châu: “Có cải trắng cùng củ cải, nhà chúng em sẽ muối một ít dưa chua, nhưng mà không có nhiều"
Nhà bọn họ vẫn nợ công điểm của đại đội, mỗi năm chỉ có thể được một chút như vậy, nhưng mà mấy điều này không thể nói ra.
Không thể làm lộ tin tức nhà của mình được.
“Các em ở trong núi, thật sự là bất tiện, nhưng mà đi hái nấm...... A, em có thể làm phôi nấm mà?
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn: “? ??"
Đó là gì?
Bọn nhóc không hiểu.
Khương Việt: “Chờ chị load một cái, chị sẽ load xem cái này nên làm như thế nào. A không được, chị xem không hiểu. Em chờ chị về lên mạng tra xem nhé, rồi chị sẽ nói rõ cách làm cho các em Tiểu Bảo Châu vẫn không hiểu cô đang nói gì.
Anh trai nhỏ của cô bé cũng hoàn toàn không hiểu.
Lên... mạng?
Đang yên đang lành, vì sao lại muốn lên trên mạng?
Người sao có thể lên trên mạng?
Không phải chỉ có con nhện mới có thể lên trên mạng sao?
Chẳng lẽ, hai chị này là con nhện tinh?
Hai đứa bé không hổ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lập tức liền nghĩ giống nhau, hai người hoảng sợ nhìn về phía đối diện, vội vàng lui về phía sau một bước, động tác nhất trí nhìn về phía Khương Việt.
Khương Việt: “Làm sao vậy?"
Tiểu Bảo Châu nhỏ giọng: “Chị chị chị...... Chị là con nhện tinh ư?"
Thôi chết, không nhịn được, lỡ nói ra mất rồi.
Không tốt, cô bé vội vàng che lại miệng nhỏ của mình, hốc mắt đều đỏ, mắt to ngập nước, muốn khóc mà không dám khóc lên!
Cô bé lanh mồm lanh miệng, bây giờ lại gặp rắc rối!
Hiện tại chạy còn kịp sao?
Tiểu Bảo Sơn lao nhanh ra chắn phía trước em gái, nói: “Muốn ăn thì ăn thịt tôi đây này!"
Khương Việt sửng sốt, trợn to mắt, ngay sau đó vui vẻ ra mặt: “Con nhện tinh? ?? Cái gì con nhện tinh? Hai đứa cảm thấy chị là con nhện tinh hả?"
Tuy rằng không biết hai đứa bé từ nguyên nhân nào mà cho ra kết luận đấy, nhưng nhìn chúng bị doạ tới sợ phát khóc trông thật đáng thương.
Anh trai càng đem em gái che ở phía sau mình, có ý nghĩa là “Có việc gì cứ tới tôi trước đi”.
Khiến cho cô dù chỉ muốn hù doạ hai đứa một chút cũng không dám.
Cô vội vàng nói: “Hai đứa không biết sao?"
Bảo Sơn cùng Bảo Châu: “Biết gì cơ?"
Khương Việt nghiêm mặt, âm trầm nói: “Trên đời này không hề có yêu tinh"
Bảo Sơn cùng Bảo Châu: “Hả?"
Hai đứa bé cùng mở to mắt.
Khương Việt nhìn bộ dáng giật mình của bọn chúng, không nhịn xuống lại phụt một tiếng cười ra tới, nói: “Trời ơi, chị nói thật đấy, trên đời này không có yêu tinh đâu. Tuy rằng chị không biết tại sao hai đứa lại cho rằng chị là yêu tinh. Nhưng hai đứa nghĩ như thế chị rất là vui vẻ đấy.
Bảo Sơn Bảo Châu: “? ??"
Khương Việt đúng lý hợp tình nói: “Yêu tinh đều có vẻ ngoài rất đẹp, tính ra hai nhóc con các em cũng có chút ánh mắt thẩm mỹ nha."
Bảo Châu nhấp môi, nghiêm túc nhìn thẳng Khương Việt.
Lúc này Khương Việt đang vô cùng vui vẻ, bị người nghĩ lầm là yêu tinh, chuyện này đối với con gái phải nói là vinh quang cực lớn.
Nếu không phải có dung mạo tuyệt sắc vô song, đảm đương nổi hai chữ này hay sao?
Đương nhiên là không rồi!
Cho nên cô đang rất vui vẻ! Khương Việt: “Không nghĩ tới hai đứa các em tuổi không lớn, ánh mắt lại không kém. Ây da, ánh mắt rất tốt nha"
Tiểu Bảo Châu cụp đôi mắt xuống, lông mi run rẩy, từ phía sau lưng anh trai đi ra, nói: “Chị ơi, thực xin lỗi, là em hiểu lầm chị ạ"
Khương Việt hào khí: “Hiểu lầm như vậy, cho dù chị có bị mười ngàn lần, chị cũng không chê nhiều đâu"
Bảo Sơn Bảo Châu:
Khương Việt: “Ha ha ha ha, không nghĩ tới, tôi đây cũng có một ngày bị nhầm thành yêu tinh"
“Hai đứa bé các em, ánh mắt nhìn người rất chuẩn đấy nhé."
Bảo Sơn và Bảo Châu nhìn vào mắt nhau.
Khương Việt tâm tình rất tốt, vỗ mông đứng dậy: “Hai đứa chờ xem, mấy ngày nữa chị lại mang thật nhiều đồ vật lên cho hai đứa. Nể tình ánh mắt nhìn người rất chuẩn của hai đứa, chị sẽ giúp hai đứa tới cùng"
Cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Hứa Đình, đi, chúng ta đi xuống núi"
Hứa Đình: “Đúng đúng đúng, sớm một chút xuống núi, ngày hôm qua về nhà trời đã tối rồi, quá so......"
Bảo Sơn cùng Bảo Châu, có chút mê mang.
Thật sự không hiểu gì hết.
“Cô bé gái đi hái nấm, cõng một cái sọt to......” Hai người kia tâm trạng rất vui, vừa đi vừa hát rồi xuống núi.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu lại rơi vào khó hiểu, hai mắt nhìn nhau.
Bảo Châu nói: “Chị ấy không phải là yêu quái"
Bảo Sơn gật đầu: “Yêu quái đều đẹp, nhưng chị ấy không đẹp bằng em"
Bảo Sơn lại nói: “Yêu quái đều sẽ có phép thuật, có thể lực lớn vô cùng, bọn họ leo núi còn không bằng em” Bảo Sơn tiếp tục nói: “Yêu quái bị vạch trần, đều phải ăn thịt người, chị ấy cao hứng đến vậy, cũng không có muốn ăn thịt của em...
Tóm lại hai đứa nhóc đều đưa ra kết luận: “Cho nên chị ấy không phải là yêu quái"
1019 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất