Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 67: Chương 67

Chương 67: Chương 67


Mà cùng lúc này, Khương Việt đang cùng mấy người khác sắp xếp lại đống nấm.
Thật sự ra bọn họ đổi nấm với hai đứa bé cũng không hề thấy lỗ vốn. Chẳng qua, lấy được nhiều nấm như vậy nên ăn không hết.
Khương Việt nói: “Khương Lãng, ngày mai trước khi em trở về trường học thì tạt qua nhà một chuyến, đem nấm mang về nhà, còn đưa cho bạn bè thân thích mỗi người một phần đi"
Khương Lãng: “Vâng ạ"
Khương Việt tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nói: “Em đi cho gần hết rồi hãy mang tới cho ông bà nội nhé. Em mà mang tất cả đến cho ông bà nội trước thì có khác gì dê vào miệng cọp đâu.
Khương Lãng không nhịn được cười, gật đầu nói được.
Bọn họ không phải là không muốn đưa nhiều một chút cho ông bà nội, nhưng mà bà nội thích nhất là tích trữ đồ ăn. Những thứ này nếu lọt hết tất cả vào trong tay bà, chắc chắn bà sẽ không chia chút nào cho bạn bè thân thích hết.
Bà sẽ đem tất cả làm thành nấm khô, giữ lại để cho nhà mình ăn, ngay cả con cái cũng không muốn cho chút nào, càng đừng nói chi đến thân thích.
Nhưng mà đồ ăn ngon, không phải ăn như vậy!
Cứ tích trữ như thế thì biết ăn đến ngày tháng năm nào mới hết đây.
Cho nên Khương Việt rất kiên định nói: “Chị không muốn từ giờ đến tết chỉ được ăn mỗi món nấm không đâu"
Khương Lãng búng tay một cái.
Hắn ngẩng đầu, nói: “Ơ này, chị ơi, chị làm gì vậy? Chị để cho chúng em làm việc, còn chị cứ ngồi ôm ipad, là sao ạ?” Khương Việt không ngẩng đầu, nói: “Chị tính toán mua cho hai đứa kia một cái bảng chữ cái.
Những đứa trẻ khác đều được đi học mẫu giáo, hai đứa chúng nó cái gì cũng đều không biết, đi học sẽ bị người khác chê cười"
Cô nghiêm túc nói: “Tuy rằng chị cảm thấy hai người bạn nhỏ này không giống như người dễ bị bắt nạt. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện hai đứa có thể bị người khác ghét bỏ, chị liền thấy lo lắng. Hai nhóc con đáng yêu như vậy, ai cũng không được bắt nạt chúng"
Cô nói đến đây, lại càng quyết tâm mua thêm vài bảng chữ cái nữa.
Mua nhiều một chút, chắc chắn không sai.
Khương Lãng: “Vậy chị cũng phải mua thêm vài cái bảng để ghép vần nhé."
Khương Việt: “Đúng đúng đúng"
Cô lập tức tìm mấy bảng ghép vần thích hợp cho “Trẻ nhỏ” sử dụng. Tuy rằng hai nhóc con không phải trẻ nhỏ, nhưng mà bọn chúng còn chưa được học mấy thứ đó.
Khương Việt đang không ngừng tìm kiếm, đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Bây giờ chị mới nhớ ra, đến giờ chúng ta vẫn còn chưa biết tên hai bạn nhỏ đó."
Khương Lãng sửng sốt, cười phụt một tiếng rồi nói: “Còn bọn chúng thì đã biết tên của chúng ta rồi"
Khương Việt gật đầu.
Mấy người bọn họ đều nhìn lên trời...... À không, nên nói là tâm sự với bóng đèn.
“Tính cảnh giác của hai đứa nhóc ấy thật là cao"
Khương Việt nở nụ cười: “Tính cách đó cũng hiếm có mà. Được rồi, mọi người hãy nghĩ hộ chị xem, nên chuẩn bị loại sách gì cho hai đứa nhóc ấy bây giờ..."
Đã khuya lắm rồi nhưng bọn họ vẫn còn thức. Thời gian đối với người trẻ tuổi vô cùng quý giá, làm sao có thể ngủ trước mười hai giờ được.
Dù sao, ngày mai bọn họ cũng không phải lên núi.
Đúng vậy, mỗi ngày bỏ bốn năm giờ đồng hồ để lên trên núi, cả đi cả về tổng cộng cũng phải mất chín tiếng, chuyện này liền không cần phải suy nghĩ. Mỗi ngày bọn họ lên núi, thật sự muốn hô lớn một tiếng “Bọn tôi làm không được”, nhưng dù vậy không ai có ý định từ bỏ mà còn hưng phấn hơn.
Ước định của họ với hai đứa nhỏ là sáu ngày sau. Hẹn như vậy cũng không phải vì muốn kéo dài thời gian mà là sáu ngày sau, mấy người Khương Lãng mới được nghỉ để trở lại nơi này.
“Mua một cuốn từ điển, tuy rằng hiện tại chúng chưa dùng được, nhưng sau này hai đứa sẽ cần phải dùng đến. Tóm lại, từ điển chính là đồ vật rất trọng yếu.
“Đúng rồi!"
Buổi sáng trời lại mưa.
Thích Ngọc Tú khoác áo tơi xuống dưới núi, lúc ra tới cửa cô lại dặn dò hai đứa nhỏ, nói: “Trời mưa mấy đứa đừng đi ra ngoài.
Bảo Sơn nghiêm túc đáp ứng, nếu gặp mưa mà bị bệnh, sẽ tốn rất nhiều tiền, bọn chúng dĩ nhiên sẽ không chủ quan mà đi ra ngoài đâu.
Chỉ là chúng đã quen với công việc bận rộn. Bây giờ lại phải ở trong nhà, đi ra đi vào, hai đứa trẻ đều rảnh rỗi, không biết mình phải nên làm gì bây giờ. Chẳng lẽ cứ ngốc nghếch đi từ nhà trong ra ngoài nhà xong lại trở về?
Vẫn là bạn nhỏ chuyên gia tự mình chơi Tiểu Bảo Nhạc đề nghị: “Ca hát đi ạ.
Bảo Châu ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Để chị hát trước!"
Cô bé bò lên trên giường đất, ngồi xếp bằng tử tế, sau đó bắt đầu hát: “Cô bé nhỏ đi hái nấm.....
Tiểu Bảo Nhạc nghi hoặc nháy mắt to hỏi: “Vì sao không phải là cậu bé trai đi hái nấm?"
Bảo Châu: “"
Bảo Sơn: “Phốc!"
Bảo Châu phồng má lên, nói: “Lời ca chính là như vậy, lại nói, vốn dĩ là con gái làm việc nhiều hơn.
Đương nhiên là cô bé nhỏ đi hái nấm rồi!"
Trong thôn đều là con gái phải làm việc nhiều hơn con trai!
Cứ thử đi một vòng quanh núi nhìn xem, chắc chắn kiểu gì cũng nhìn thấy những cô bé nhỏ đi hái nấm.
Tiểu Bảo Châu cất giọng lảnh lót: “Em có muốn nghe hay không hả?"
1020 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất