Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 68: Chương 68

Chương 68: Chương 68


Tiểu Bảo Nhạc vội vàng cười lấy lòng: “Chị hát đi ạ?
Tiểu Bảo Châu: “Cô bé nhỏ đi hái nấm, cõng theo một cái sọt to, sáng sớm lê gót chân nhỏ trần trụi......"
Tiểu Bảo Nhạc ha ha ha cười, Tiểu Bảo Châu liếc nó bằng một ánh nhìn tràn đầy sát khí.
Tiểu Bảo Nhạc lập tức che miệng của mình lại.
Tiểu Bảo Sơn phụ hoạ cho Tiểu Bảo Châu ca hát, hai đứa bé cùng nhau hát, không quá hai lần, Tiểu Bảo Nhạc cũng hát theo. Ba người vỗ tay, ca hát vô cùng vui vẻ, Tiểu Bảo Nhạc lập tức bò dậy, xoắn mông nhỏ đung đưa theo lời ca......
Bảo Châu cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, nằm lăn ra đấm thùm thụp lên giường.
Bên kia Bảo Sơn cũng cười sang sảng như tiếng gà gáy.
Tiểu Bảo Nhạc được anh chị của mình hưởng ứng nhiệt liệt, càng nhảy lợi hại hơn, đôi chân nho nhỏ giống y như con giun đất ngoáy ra ngoáy vào.
Tiểu Bảo Châu rất nhanh cũng đứng lên, bắt chước em trai vặn vẹo thân hình, nói: “Chị cũng sẽ khiêu vũ, chị sẽ là cây nấm nhỏ khiêu vũ Bảo Sơn: “Em sẽ là cô bé nhỏ đi hái nấm biết khiêu vũ.
Tiểu Bảo Nhạc: “Chị là con heo bảo bối"
Tiểu Bảo Châu:
Bím tóc cô bé bị xoã tung ra, cô bé trừng mắt nhìn em trai: “Em thích nói xấu chị đúng không?"
Tuy rằng nó nói cũng không sai, nhưng nó chính là em trai của cô bé, Bảo Châu cảm thấy mình hiểu hết những suy nghĩ hiện giờ trong đầu của nó.
Thằng bé lập tức nói lại: “Heo trắng, heo bảo bối......” Càng vội vàng sửa sai lại càng sai lầm, mắt thấy bàn tay của chị gái sắp sửa “yêu thương” cái mông nhỏ của nó, thằng bé vội vàng chạy về phía tiểu Bảo Sơn, kêu: “Anh ơi cứu em......"
Bảo Châu chống nạnh nói: “Điền Bảo Nhạc!"
Tiểu Bảo Nhạc cười khanh khách, giấu mặt vào trong bả vai Bảo Sơn, kêu: “Bảo Châu, Bảo Châu!"
Bảo Châu: “Chị xem em chính là muốn bị tét mông nhỉ?
“Anh ơi, cứu em với!"
Cứu binh duy nhất bây giờ của Tiểu Bảo Nhạc chính là anh trai Bảo Sơn của nó.
Bảo Châu: “Hừ, anh trai yêu thương chị nhất. Nếu em dám bới lông tìm vết, anh trai sẽ giúp chị xử lý em đấy."
Tiểu Bảo Nhạc không phục, nó kéo tóc Bảo Sơn: “Anh thương em nhất.
Tiểu Bảo Châu cũng quay sang kéo tóc Bảo Sơn: “Người anh thương nhất chính là em!"
Hai chị em nhà này, cái gì cũng tranh nhau.
Đứa trẻ bảy tuổi Bảo Sơn khó xử nhìn trời, vô cùng phiền muộn nói: “Các em muốn nói gì thì nói, đừng kéo tóc anh có được hay không?"
Là một người đàn ông, làm sao có thể để đầu trọc được?
Chỉ có hòa thượng mới để đầu trọc.
Hai chị em Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc vội vàng buông tay ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Bảo Sơn nở một nụ cười để lấy lòng.
Hai đứa này, không hổ là hai chị em ruột, ngay cả nở nụ cười lấy lòng cũng giống nhau như đúc.
Tiểu Bảo Sơn ho khan một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “Cả hai đứa anh đều thương như nhau!"
Cậu nhóc vui rạo rực nói: “Anh yêu mến Bảo Châu, cũng yêu thương Bảo Nhạc” Tiểu Bảo Nhạc mở to mắt nhìn anh trai, lại nhìn sang chị gái, cực kì kiên định đáp: “Em cũng yêu thương anh chị nhất"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, đột nhiên nhào vào Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc, ba người ôm nhau.
Cô bé lớn tiếng tuyên bố: “Ba người chúng ta là ba đứa trẻ ngoan đệ nhất thiên hạ"
Ba đứa trẻ cùng nhau chơi, vui đùa lớn tiếng cho nên không nghe được âm thanh kêu gọi từ ngoài cửa truyền vào trong.
Vẫn là Tiểu Bảo Sơn có phản ứng trước, cậu nói: “Hình như có người gọi cửa kìa?"
Bảo Sơn vội vàng bò đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, ngoài cửa thật sự có người.
“Hình như chính là dì cả!"
Cậu vội vàng nhảy xuống dưới.
Bảo Châu cũng vội đi theo xuống đất.
Hai anh em cứ như vậy vội vã đi ra bên ngoài, vừa rồi còn nói ba đứa trẻ ngoan đệ nhất thiên hạ, vậy mà lúc này chúng đã đem em trai nhỏ Bảo Nhạc bỏ quên mất rồi.
Bảo Nhạc: “Em cũng đi......"
Rõ ràng không ai để ý đến nó cả.
Tiểu Bảo Sơn ra ngoài sân, mở cửa, vui vẻ gọi: “Dì cả"
Người đến là chị gái cả của Thích Ngọc Tú, tên gọi là Thích Ngọc Linh. Thích Ngọc Linh mặc áo mưa, xách theo một cái tay nải to căng phồng, vừa nhìn liền biết ở trong đựng rất nhiều đồ vật. Cô thấy hai đứa trẻ chạy ra, Tiểu Bảo Châu rất đáng yêu mà gọi: “Dì cả” Cô vội vàng lấy tay chặn cô bé lại, không cho cô bé nhào tới ôm chầm lấy mình, nói: “Cháu xemtrên người dì ướt hết này, đừng ôm lấy dì. Chúng ta mau vào trong nhà thôi"
Thích Ngọc Linh vào cửa, nghe được trong nhà vọng ra một tiếng kêu, Tiểu Bảo Nhạc cũng hướng về phía cô mà nói: “Dì cả"
Cô cười nói: “Là dì đây, chờ dì cả cởi áo mưa ra cái đã"
Thời buổi này, người có thể sử dụng áo mưa cũng không nhiều lắm.
Cô đem áo mưa bên ngoài cởi ra, lúc này mới bước vào trong cửa, ba đứa bé chạy tới vây quanh Thích Ngọc Linh.
Thích Ngọc Linh cười đưa cho mỗi đứa một cục đường, nói: “Lại đây nào, mỗi đứa một cục nha"
1060 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất