Chương 69: Chương 69
Tiểu Bảo Châu đem đường bỏ vào trong miệng, hơi hơi híp mắt, nói: “Ngọt quá ạ.
Lúc trước bọn họ được thím cho một số đồ mà nhà thím ấy không cần dùng đến, bên trong cũng có đường, nhưng đường đó không có vị ngọt thuần nhất như thế này, mà bị pha thêm một chút vị gì đó rất là kỳ lạ.
Vẫn là đường dì cả cho là ăn ngon nhất.
Thích Ngọc Linh đánh giá ba đứa bé, không biết có phải do đứng cạnh hai đứa hay dãi nắng dầm mưa kia không, mà cô lại có cảm giác Tiểu Bảo Nhạc lại trắng ra.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu thì vẫn đen như cũ.
Ba tháng trước cô có tới thăm bọn chúng, chỉ cách một khoảng thời gian không gặp, không biết thằng bé làm sao mà cao lên, lại còn trắng ra khiến cho nó đứng cạnh anh chị của nó màu sắc đối lập vô cùng rõ ràng.
Cô duỗi tay xoa xoa đầu hai đứa lớn, nói: “Bữa trưa hôm nay dì cả có món ngon cho mấy đứa đây. Tiểu Bảo Châu vui mừng hét lên một tiếng, sau đó cô bé cao hứng vỗ tay: “Dì cả là tốt nhất ạ!” Thích Ngọc Linh cười nhưng lại mang theo một chút lo lắng, hỏi: “Có phải nhà mấy đứa đã hết lương thực rồi hay không?"
Tiểu Bảo Châu lắc đầu, nói: “Vẫn còn ạ, dì cả, dì không cần lo lắng quá ạ."
Thích Ngọc Linh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô bé, nói: “Con đó, giống hệt như mẹ con, chỉ biết an ủi dì cả. Tình huống trong nhà con như thế nào, dì còn không biết hay sao?"
Cô cũng không hỏi con bé thêm gì nữa, nói: “Buổi trưa hôm nay dì cả nấu cơm, chúng ta sẽ ăn thịt"
Ba đứa bé lại nhảy cẫng lên.
Thích Ngọc Linh cũng không chậm trễ, lập tức cởi tay nải, đưa cho mấy đứa một cân mỡ heo, đường cùng một cân bánh hạch đào, bảo chúng đặt lên trên tủ. Sau đó cô nói: “Cái này đừng ăn vội, hôm nay chúng ta có đồ ăn ngon rồi. Cái này cứ cất đi đã về sau từ từ mà ăn"
Hôm nay cô đã mang theo nửa cân thịt tới nấu cho chúng ăn.
Thích Ngọc Linh xách theo tay nải đi vào nhà chính, chuẩn bị làm cơm trưa.
Ba đứa bé chụm đầu lại với nhau, ghé vào khung cửa nhìn dì cả lấy thịt ra.
Hít một hơi thật sâu!
Thịt đó!
Hàng năm vào thời điểm thu hoạch vụ thu, Thích Ngọc Linh đều dành ra một ngày sang thăm nhà em gái mình. Ai mà không biết, thu hoạch vụ thu là rất vất vả. Thậm chí những gia đình keo kiệt cũng phải bỏ ra nhiều lương thực hơn cho những ngày này. Chẳng qua hoàn cảnh nhà em gái của cô như thế nào, Thích Ngọc Linh cũng hiểu được.
Việc đầu tiên Thích Ngọc Linh làm chính là mang non nửa túi gạo mà cô mang theo đặt vào ở trong góc, rồi nói: “Dì đặt ở đây để ngày bình thường mẹ mấy đứa nấu cháo cho mấy đứa uống nha"
Cô thở dài một tiếng, rồi nói: “Buổi trưa hôm nay dì sẽ cho các cháu ăn cơm.
Ba đứa bé đồng thanh hô dạ một tiếng.
Thích Ngọc Linh biết lượng cơm hàng ngày của em hai nhà cô.
Người khác chỉ nhìn thấy sức lực cô ấy lớn, lại không biết, cô ấy ăn cũng rất nhiều.
Năm đó mấy người bọn họ còn ở nhà, cô và anh trai còn có thể che chở được cho nó, em hai có thể ăn nhiều một chút. Sau này bọn họ, người thì tham gia quân ngũ, người thì đi lấy chồng, em hai liền ăn không đủ no. Qua một đoạn thời gian khi em hai đi lấy chồng, nhà họ Điền lại không phải là người hiền lành......
Tóm lại, đã nhiều năm như vậy, Thích Ngọc Linh biết được em hai của cô căn bản chưa từng được ǎn no.
Đặc biệt là từ khi Điền Đại mất, cô ấy còn phải chăm lo cho ba đứa con nhỏ, cuộc sống lại càng thêm gian nan.
“Dì cả làm hột vịt muối"
Tiểu Bảo Châu: “Dì cả làm hột vịt muối nhìn thật giống mặt trời.
Thích Ngọc Linh liền bật cười, nói: “Mấy đứa nhỏ miệng mồm nhanh nhẹn, chỉ biết nịnh dì cả thôi.
Dì cả nói ra câu này làm cho Bảo Châu chớp mắt buồn bã.
Tiểu Bảo Châu nói: “Con cảm thấy mình thật không tốt.
Cô bé buông hai tay ra, nói: “Đầu óc con trống trơn."
Thích Ngọc Linh bị hình ảnh cô bé nhíu lông mày chọc cười, nói: “Con đó, náo loạn còn rất đáng yêu!"
Lần này cô tới, không chỉ mua thịt, còn mua một khúc xương to. Tuy rằng xương không có chút thịt nào, nhưng đem ra hầm sẽ được nước canh rất ngọt, lại còn có chút dầu. Thích Ngọc Linh đe xương cốt bỏ vào trong nồi, lại đem củ cải cắt khúc ra, cũng thả vào trong đó, thuận tay đặt một dong miến ở bên cạnh.
Tiếp theo, cô đem nửa cân thịt chia làm hai phần, một nửa cho vào trong bát, nói: “Phần này để dành lại, lần sau mấy đứa lại mang ra ăn"
Thích Ngọc Linh đều tự mình làm tất cả mọi chuyện, không cần Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu giúp đỡ. Khiến cho mấy đứa trẻ con cứ ngồi im một chỗ nuốt nước miếng nhìn dì cả của chúng đi tới đi lui xử lý đồ ăn. Thích Ngọc Linh thực sự có khả năng.
Rất nhanh, mấy đứa trẻ đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Tiểu Bảo Châu gắt gao nhấp miệng nhỏ, cảm thấy dì cả cô bé nấu ăn là ngon nhất.
Thích Ngọc Linh nấu ăn thực sự rất ngon, cô ấy đang nấu món canh miến xương hầm củ cải. Tiếp đó lại dùng cải trắng để xào chung với thịt.
1040 chữ