Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 70: Chương 70

Chương 70: Chương 70


Đã có một món xào một món canh, Thích Ngọc Linh lại xắt thêm ba cái hột vịt muối.
Hai đĩa đồ ăn một bát canh, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Mà lúc này hai cân gạo trong nồi cũng đã chín tới.
Trong thời đại này, người có thể nấu một bữa ăn hết hai cân gạo, đã được xem là một người giàu có.
Tiểu Bảo Châu nhìn lướt qua ngăn tủ bị khoá trong nhà mình, nhấp môi nhưng không có nói gì. Thích Ngọc Linh đang chuẩn bị cầm chén đĩa, lại thấy hộp cơm đặt ở trong ngăn tủ.
Cô nghi hoặc hỏi: “Cái này là?"
Tiểu Bảo Châu: “Lúc trước chúng con nhặt được nó ở trên núi.
Thích Ngọc Linh nhíu mày: “Mẹ con cũng thật là, đồ nhặt được tại sao lại đem đặt ở trong tủ chén chứ"
Cô lấy ra một cái đĩa, đang chuẩn bị đựng đồ ăn, đột nhiên liền dừng một chút, nói: “Ủa, hình như cái này đựng đồ ăn cũng khá thuận tiện.....
Cô lấy hộp cơm bằng nhựa ra, nhìn kỹ một hồi, thật đúng là sạch sẽ.
Chuyện này nếu xảy ra ở vài chục năm sau quả thực là không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở hiện tại mà nói kỳ thật vẫn là rất bình thường.
Ai bảo hiện tại vật tư khan hiếm như vậy đâu.
Cái hộp này là khay đồ ăn chia làm hai ngăn, Thích Ngọc Linh cũng mặc kệ những cái đó, trực tiếp đựng hai cân cơm vào trong một cái hộp. Ngay sau đó cô lại lấy thêm một cái hộp khác, bỏ đồ ăn lên trên, còn bỏ luôn hột vịt muối đã cắt sẵn vào trong đó.
Tiếp theo, cô lại lấy ra cái hộp cơm thứ ba, đựng một hộp canh......
Tiểu Bảo Châu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Thích Ngọc Linh vui vẻ rạo rực nói: “Thứ này dùng rất thuận tiện, thảo nào mẹ con đặt nó ở trong tủ chén, con xem, rất thích hợp để chứa đồ ăn đó.
Mấy món này thơm như vậy, chắc chắn sẽ toả ra mùi hương, đựng vào đây là an toàn nhất, đỡ gây sự chú ý.
Cô đem ba hộp cơm đặt ở trong tay nải của mình, sau đó nói: “Dì đi mang cơm cho mẹ mấy đứa, ba đứa ở nhà ăn cơm đi, không cần để lại phần cho dì.
Bảo Châu: “Nhưng mà......” Thích Ngọc Linh: “Không cần thắc mắc nhiều, trẻ con phải nghe lời người lớn.
Cô cất đồ ăn cẩn thận, nói: “Mấy đứa cứ ăn phần của mình đi, dì ra ăn cùng mẹ của mấy đứa"
Sau đó cô lại dọn bàn ăn ra, nói: “Được rồi, mau ăn cơm đi Thích Ngọc Linh rất nhanh mặc áo mưa rồi đi xuống núi. Đừng nghĩ rằng cô nói mình cùng với Thích Ngọc Tú ăn cơm là sự thật. Kỳ thực đó chỉ là lừa gạt mấy đứa trẻ con mà thôi. Mỗi lần cô tới thăm, buổi trưa đều sẽ không ăn cơm, tình nguyện để bụng đói rồi lúc trở về nhà sẽ ăn sau. Chẳng qua, những việc này mấy đứa trẻ con đều biết hết.
Mà lúc này, những người đang làm việc ngoài đồng cũng không tập trung vào công tác được. Bọn họ không nhịn được cứ ngẩng đầu nhìn về phía đường nhỏ lên trên núi.
Bọn họ muốn nhìn cái gì ư?
Khẳng định là nhìn về phía chị cả của vợ Điền Đại rồi.
Đương nhiên, bọn họ nhìn cô ấy, cũng không phải bởi vì cô ấy đẹp.
Cho dù có xinh đẹp cũng không đẹp hơn được mấy thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi.
Sở dĩ bọn họ nhìn như vậy, hoàn toàn là vì tò mò muốn biết cô ấy mang theo loại đồ ăn gì. Ngay cả người trong thôn cũng biết, thời điểm thu hoạch vụ thu chị cả của vợ Điền Đại sẽ nấu những món ngon bổ dưỡng cho em gái mình. Mỗi một năm đều không có ngoại lệ.
Năm nay đã sắp hết vụ thu hoạch, vẫn chưa thấy cô ấy đâu, còn tưởng rằng người ta không tới. Nhưng hiện tại thấy rồi, thật đúng là mỗi một năm đều không có ngoại lệ.
Thích Ngọc Linh thật cẩn thận đi xuống núi, vừa đi vừa xuýt xoa thương tiếc cho em gái mình mỗi ngày trôi qua đều vất vả, chưa nói tới cái gì khác, chỉ riêng chuyện mỗi ngày leo đi leo lại đường núi này đã thấy vô cùng phiền toái rồi.
Lúc này đã có rất nhiều người ra đồng đưa cơm, Thích Ngọc Tú ngồi dưới mái hiên, mắt thấy chị cô đi tới, vội vàng vẫy tay, gọi to: “Chị cả.
Không cần chờ cô ấy gọi, Thích Ngọc Linh liếc mắt một cái đã liền nhìn thấy em gái của mình, cô vội vàng đi qua, nói: “Có sốt ruột không?"
“Không ạ"
Thích Ngọc Linh cười: “Chị nấu cơm cho em ăn"
Vừa nghe tới đây, tất cả mọi người lập tức dựng lỗ tai lên, đôi mắt liên tục quét về phía bên này.
Ngày thường mọi người đều tự mình tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, nhưng tại hôm nay trời mưa cho nên tất cả đều tụ tập ở dưới mái hiên.
Thích Ngọc Linh: “Lại đây"
Hộp cơm vừa mở ra, xung quanh liền truyền đến thanh âm hít không khí.
Đồ ăn trong đó thật sự rất là ngon.
Hơn nữa còn nhiều như vậy......
Thích Ngọc Linh: “Chị đã ăn ở nhà rồi, em ăn nhiều một chút đi"
Mấy người đàn ông lớn tuổi vì ngại ngùng nên vẫn ngồi im tại chỗ, nhưng cũng không nén nổi sự hiếu kỳ của mình, đứng dậy hơi chút thăm dò liếc qua, kết quả cũng lắp bắp kinh hãi. Lượng cơm này, đàn ông cũng không ăn được nhiều đến như vậy! Đương nhiên, không phải là bọn họ ăn không được, mà là không dám ăn nhiều như thế.
1072 chữ


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất