Chương 71: Chương 71
Chẳng qua Thích Ngọc Tú không quan tâm mấy chuyện đó, cô lập tức ăn ngay.
Cô cười nói: “Chị cả nấu cơm thật là ngon"
Trước mặt người khác, cô là trụ cột của gia đình, để cho mấy đứa nhỏ dựa vào, nhưng trước mặt anh cả và chị cả của mình, cô lại là một đứa trẻ con chưa hiểu chuyện.
Cho nên cô không cần phải suy nghĩ gì hết, cứ thoải mái mà ăn cơm: “Ái chà, chị ơi, chị làm hột vịt muối ngon quá, béo ngậy lại thơm ngon nữa"
Thích Ngọc Linh đắc ý nói: “Chỉ có em mới hiểu được tay nghề của chị thôi."
Nếu chỉ cho thịt vào nấu mà không nêm nếm đủ loại hương liệu, sẽ cho ra một loại mùi vị khác rồi, đó là chưa kể tới, Thích Ngọc Linh còn hầm một cục xương rất to.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy đồ ăn trong tay mình không còn thơm nữa.
Cùng là người, người ta tại sao lại có chị cả tốt bụng đến như vậy cơ chứ. Khoảng cách từ nhà họ Điền qua bên này cũng không xa lắm. Ông Điền cùng bà Điền đang gặm bánh bột bắp trong tay của mình, nhìn sang cô con dâu cả đang ăn đồ ăn ngon, hai người đều tỏ ra không hề hài lòng, bặm môi lại mà nghiến răng.
Điền nhị tẩu vừa bị chị dâu cả đánh cho một trận. Vì thế cô ta không dám nói năng câu gì dù ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Cô ta được gả vào nhà họ Điền sớm, cho nên đã biết rõ tính cách chị cả của Thích Ngọc Tú.
Đừng nhìn cô ấy nhu nhược yếu ớt như vậy, nhưng nếu dám chọc giận cô ấy, sẽ biết được cô ấy không phải là một người dễ đối phó đâu.
Một đứa con gái nông thôn có thể gả cho gia đình công nhân, thật sự là không đơn giản.
Chỉ có duy nhất vợ của Điền Tam cứ nhỏ giọng nhắc mãi: “Cha mẹ đều ở chỗ này, vậy mà cũng không biết mang tới hiếu kính người lớn. Phận làm con mà xử sự như vậy, đúng là không ra gì cả.” Bà Điền liếc mắt nhìn vợ của Điền Tam một cái.
Vợ của Điền Tam co rúm người lại, cắn cắn môi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thanh âm lại mang theo vô vàn ủy khuất: “Con cũng là ấm ức thay cho cha mẹ thôi, ở đâu lại có loại chuyện như thế này cơ chứ? Chuyện này nếu truyền đi, người ta còn tưởng rằng con dâu ở đại đội chúng ta đều không biết hiếu thuận là cái gì đấy.
Giọng của cô ta rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi vo ve.
Sắc mặt bà Điền càng thêm khó nhìn, mặt đen như mực.
Bà ta nhẹ nhàng liếc ông Điền, ông ấy liếc mắt nhìn lại, lạnh giọng nói: “Đã chia ra rồi, thì nhà nào biết nhà nấy"
Bà Điền không phục nhỏ giọng nói thầm: “Sao có thể nói như vậy, cô ta không phải là vợ của thằng cả hay sao?"
“Thằng cả chết rồi!” Ông Điền nói ngắn gọn mấy chữ mà như rít ra từ kẽ răng.
Sắc mặt bà ta khẽ biến đổi, trong nháy mắt dường như nổi giận, sự bực tức đều truyền cả vào trong giọng nói. Bà ta quay đầu nhìn về phía con dâu giận dữ quát: “Vợ thằng ba, cô ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì đi làm việc đi. Cô không có việc gì thì đừng ở chỗ này nói lung tung với tôi nữa. Một đứa con trai cũng không sinh ra được, cô còn mặt mũi nào mà ăn cơm nữa hả, không sợ nuốt không trôi hay sao?"
Vợ của Điền Tam ăn trộm gà không được còn mất thêm một nắm gạo, cô ta đưa tay ôm mặt, che đi đôi mắt hơi hồng, bả vai run lên nhè nhẹ.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này dĩ nhiên mọi người đều thấy hết.
Chẳng qua, hai chị em nhà họ Thích không cần quan tâm tới chuyện nhà của bọn họ. Thời điểm người ta đang lộn xộn ở bên kia, thì Thích Ngọc Tú đã xử lý xong bữa cơm trưa của mình, củ cải hầm với canh miến quả thật ăn rất ngon, cho nên cô liền uống hết không còn một giọt.
Sau khi Thích Ngọc Tú ăn xong rồi, liền quệt miệng nói: “Thật là ngon quá đi"
Đã lâu rồi cô không được ăn thoải mái đến như vậy.
Thích Ngọc Linh thừa dịp không ai chú ý, hạ giọng nói: “Nên lười biếng thì cứ việc lười biếng"
Thích Ngọc Tú cười, giả bộ như không nghe thấy.
Thích Ngọc Linh hận rèn sắt không thành thép, vỗ cô ấy một cái, nói: “Em đó, cứ thích làm người thành thật"
Thích Ngọc Tú: “Chị cả, chị yên tâm đi. Mỗi ngày của em trôi qua đều rất tốt.
Cô đưa tầm mắt nhìn về phía một thanh niên trí thức, đột nhiên từ những người này mà nhớ ra chuyện khác, hỏi: “Chị cả, Thuận Tử năm nay mười sáu tuổi. Anh chị định sắp xếp công việc gì cho nó vậy?"
Cháu ngoại trai lớn nhất của cô năm nay tốt nghiệp sơ trung, cũng không biết bố mẹ nó có dự định gì cho nó nữa. Cô không có thời gian đi công xã, chỉ có thể chờ chị cả tới thăm mình mới cẩn thận hỏi một câu: “Nghe nói trong thành phố rất nhiều thanh niên trí thức đều phải xuống nông thôn...” Thích Ngọc Linh gật đầu: “Đúng, trong thành phố có loại sắp xếp này. Nhưng mà Thuận Tử không phải đi. Nó có công việc rồi."
“Cái gì!” Thích Ngọc Tú kinh ngạc kêu, sau đó vui mừng khôn xiết: “Đây thật là chuyện tốt. Thích Ngọc Linh mỉm cười đáp: “Vừa vặn xưởng thép có nhận người, nó liền thi đậu” Tình hình thực tế tự nhiên không phải như vậy, nhưng cũng không thể nói trước mặt người khác là nhà họ dựa vào quan hệ mới kiếm được một công việc cho con trai của mình.
1047 chữ