Chương 72: Chương 72
Thích Ngọc Tú thiệt tình cao hứng vì cháu ngoại trai, cô nói: “Thật là tốt quá. Bây giờ thành công nhân, mỗi ngày trôi qua cực kỳ tốt đẹp. Sau này cũng không cần phải lo lắng cho nó. Thích Ngọc Linh: “Đâu thể được, còn có thằng hai, thằng ba, chị còn phải lo lắng nhiều nữa"
“Thì bớt được việc nào hay việc đó mà.
Trong thôn có rất ít người được làm công nhân trong thành phố, nghe được hai chị em nói chuyện với nhau, cả đám đều hâm mộ không thôi.
Quả nhiên sống trong thành phố thì có nhiều cơ hội hơn, nếu là bọn họ, sợ rằng chỉ cần một cái hộ khẩu cũng làm khó bọn họ rồi.
Hai chị em nhà họ Thích lại nói chuyện với nhau thêm vài câu, Thích Ngọc Linh đang chuẩn bị đi, Thích Ngọc Tú quyết đoán đứng dậy, nói: “Đại đội trưởng, cho tôi xin nghỉ sớm một giờ"
Đại đội trưởng hơi hơi nhíu mày.
Thích Ngọc Tú: “Lúc tan tầm tôi sẽ làm để trả lại.
Đại đội trưởng lập tức mỉm cười nói: “Đi thôi đi thôi, không cần lo lắng về thời gian. Thiếu bao nhiêu trả lại bấy nhiêu là được.
Thích Ngọc Tú: Ha ha.
Cô kéo chị cả của mình, nói: “Đi, hai chị em chúng ta cùng nhau ngồi xuống"
Nếu biết có thể xin nghỉ thế này thì đã không mất thời gian ngồi ở đây rồi.
Bọn họ vừa đi, liền nghe được thanh âm nghị luận truyền tới hết đợt này đến đợt khác.
“Cô xem tại sao số mệnh của người ta lại tốt như thế vậy.
“Người vừa đẹp lại tốt số.
“Nghe nói không, con trai người ta cũng làm công nhân ở trong thành phố......"
“A, không phải tương xứng hay sao? Con trai nhà người ta bao nhiêu tuổi? Tốt nghiệp sơ trung là mười lăm, mười sáu tuổi phải không? Cùng con gái nhà tôi vừa vặn..."
“Nói bậy, tôi cảm thấy con gái nhà tôi càng thích hợp hơn. Con gái nhà cô lớn lên không đẹp. Gia đình nhà người ta lại ở trên thành phố, cho dù không quan tâm gia đình, cũng phải để ý đến dung mạo chứ? Cô nhìn con gái nhà cô lớn lên ra cái hình dáng gì..."
Chuyện chưa có gì mà người ta đã tranh cãi với nhau rồi.
Thời điểm hai người lên núi, Thích Ngọc Linh thừa dịp xung quanh mình không có ai, đưa cho em gái mười đồng tiền, nói: “Em cầm lấy cái này đi"
Thích Ngọc Tú vội vàng lắc đầu từ chối: “Chị cả, em không thể nhận. Nhà chị cũng không dễ dàng mà......"
, Thích Ngọc Linh: “Nhà chị có gì mà không dễ dàng? Nhà chị có mấy người làm công nhân đấy. Chờ đến khi cháu ngoại trai lớn nhất của em đi giao đồ gia dụng, cuộc sống càng thêm dễ dàng"
Thích Ngọc Tú: “Giao cũng không phải giao cho chị, nhà chị cũng không phải do chị làm chủ. Nhà chị còn có mẹ chồng chị. Em hiểu mà......"
Hai chị em đã nói chuyện rất thẳng thắn với nhau, nhưng mà chị cả nhà họ Thích rất nhanh liền lấy ra uy nghiêm của chị cả, khiến cho Thích Ngọc Tú cuối cùng vẫn phải nhận lấy.
Sở dĩ cô muốn xin nghỉ là vì đưa đồ vật cho chị cả.
Chị cả của cô vẫn luôn quan tâm cô, mà nhà cô cũng không phải ít người.
Rốt cuộc, chị cả của cô cũng có nhà chồng, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Cô nói: “Chị cả, nhà chúng em gần đây mỗi ngày đều sống tốt hơn lúc trước kia. Bảo Sơn cùng Bảo Châu đều rất giỏi giang, hái quả táo cùng hạt dẻ trở về. Còn dùng nấm mang ra để trao đổi lương thực tinh......"
Thanh âm của cô lúc này được hạ xuống mức thấp nhất.
“Đến lúc chị trở về nhà thì mang theo một ít, cho mấy cháu ngoại trai của em ăn nha Thích Ngọc Linh lắc đầu: “Chúng nó là con trai có ăn trái cây đâu. Để lại nhà em cất đi. Năm nay nhà em được phân lương chắc cũng không ít phải không?"
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện, vào đến nhà, liền nhìn thấy ba đứa trẻ con đang lắc lư ở trong sân, Thích Ngọc Tú hỏi: “Các con đang làm gì vậy?"
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Hết mưa rồi ạ"
Cô bé lắp bắp: “Chúng con muốn đi hái nấm"
Bảo Châu nói ra câu này khiến cho dì cả thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Nếu không phải quá khó khăn, có đứa trẻ nào lại say mê đi kiếm đồ ăn đến như vậy chứ?
Thích Ngọc Tú: “Hôm nay không phải đi.
Cô lại nói: “Hôm nay nghỉ một chút đi.
Sau đó Thích Ngọc Tú cười hỏi: “Hôm nay dì cả nấu cơm có ngon không?"
Mấy đứa bé vội vàng gật đầu, Bảo Châu nói: “Ăn ngon, thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng nuốt vào luôn.
Thích Ngọc Linh cười phụt một tiếng, nói: “Con thật là khoác lác.
Tiểu Bảo Châu mở to đôi mắt sáng như sao, nghiêm túc đáp lại: “Ơ, con nói thật mà"
Lời này khiến cho Thích Ngọc Linh rất cao hứng, cô xoa xoa đầu con bé, nói: “Tại sao con lại đáng yêu như vậy, dì cả cũng muốn bế con về nhà nuôi"
Tiểu Bảo Châu lắc đầu: “Con không đi đâu, con muốn ở nhà cơ"
Thích Ngọc Linh cười càng tươi hơn.
Thích Ngọc Tú vào nhà đem áo choàng mà Tiểu Bảo Châu nhặt về rồi lấy ra, nói: “Chị, chị xem cái này"
Thích Ngọc Linh: “Cái gì!"
Cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Đẹp quá. Sau đó lại ngẩng đầu lên nói: “Em lấy nó ở đâu ra vậy? Nhìn rất đẹp.
Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa bé lên núi......"
Tiếp theo cô kể lại vắn tắt mọi chuyện cho chị mình nghe.
Thích Ngọc Linh: "
1081 chữ