Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 73: Chương 73

Chương 73: Chương 73


Cô ấy thật đúng là không thể tưởng tượng ra được. Trên đời này còn có thể có chuyện như vậy xảy ra.
“Vì hái quả táo, mà ném đi bao nhiêu đồ vật?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy ạ.
Thích Ngọc Linh cảm giác ngày hôm nay thế là quá đủ với mình rồi, cô nói: “Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Còn cái áo này, em...... ?"
Thích Ngọc Tú: “Em muốn nhờ chị hỏi anh rể hộ em. Xem dùng cái áo này có thể đổi lấy một ít nguyên liệu vải được hay không? Quần áo Bảo Châu đều đã rách nát quá rồi, không thể vá được thêm nữa. Em muốn may cho con bé một bộ quần áo. Cái áo này nhìn thì rất đẹp, nhưng không thể làm quần áo được Thích Ngọc Linh nói: “Được! Chuyện này cứ giao cho chị.
Thích Ngọc Tú: “Còn một việc nữa, chị cả, em thấy chị mua thịt. Chị giỏi nhất là làm nấm tương, chị giúp em làm một hũ nấm tương nhé? Em muốn đem tặng người, mấy đứa Tiểu Bảo Châu nó trao đổi đồ vật với người ta, em muốn tặng chút quà để tỏ lòng cảm ơn với họ” Thích Ngọc Linh không hỏi nhiều, lập tức đáp ứng: “Hiện tại để chị làm luôn cho em?
Cô ấy nói: “Còn có gì nữa thì em nói nốt đi!"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Không có, hết rồi chị.
Lời nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn ra cửa hầm nhặt 30 quả táo to, đặt vào cùng một con gà xông khói, sau đó đem ra.
“Chị cả, lúc chị về thì mang theo nhé. Em đoán lúc chị đi, em còn chưa tan tầm nên chuẩn bị trước cho chị. Bảo Sơn Bảo Châu, hai đứa nhìn chằm chằm dì cả, đừng để cho lúc dì đi rồi, cái gì cũng không lấy nha...."
“Em làm gì vậy!” Thích Ngọc Linh trừng mắt.
Thích Ngọc Tú: “Chị cả, em thật lòng chỉ muốn tốt cho chị thôi. Chị cũng không dễ dàng, chị cứ nghe em mà cầm đi. Năm nay nhà em tích cóp được nhiều hơn mọi năm, đủ ăn rồi em mới có mà cho chị. Nếu không đủ, em tuyệt đối không làm như thế đâu. Chị, chị nghe em đi.
Thích Ngọc Linh không đồng ý nhìn Thích Ngọc Tú, Tiểu Bảo Châu nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, cuối cùng dừng ở trên con gà xông khói, cô bé lảnh lót mở miệng: “Dì cả, đây là gà anh con bắt được đấy ạ?
Thích Ngọc Linh: “? ??"
Tiểu Bảo Châu nhanh trí cười, tiếng nói giống như là chuông bạc: “Anh trai con bắt được, giờ đem tặng cho dì cả, dượng cả, còn có ba anh họ cùng ăn.
Cô bé rất hiểu chuyện nói: “Nhà con luôn được ăn đồ ngon của dì, hiện tại chúng ta cũng có đồ ăn ngon, cũng muốn cho mọi người nha Thích Ngọc Linh ôm lấy nàng: “Con thật là hiểu chuyện Cô lại quay sang xoa đầu Tiểu Bảo Sơn: “Bảo Sơn cũng một đứa con trai giỏi giang"
Sau khi chần chờ một chút, cô gật đầu nói: “Được, cái này dì cả sẽ nhận lấy Tiểu Bảo Châu lập tức lộ ra tươi cười, cô bé nhìn về phía Bảo Sơn, Bảo Sơn nhướng mày trở lại.
Tiểu Bảo Châu nhe răng cười, chớp chớp mắt.
Động tác nhỏ của hai đứa trẻ đều bị người lớn nhìn thấy hết.
Thích Ngọc Linh biết vì sao Tiểu Bảo Châu lại phải nói như vậy: Bảo Sơn không phải con ruột của em gái cô, trong thôn luôn truyền tới một ít lời nói khó nghe. Chồng của cô đã nghe được hai lần, trong lòng khó tránh khỏi có một chút do dự, lo âu. Chồng của cô không phải người xấu, mấy năm nay xử sự không chê vào đâu được.
Nhưng trong lòng hắn khẳng định sẽ có một chút suy nghĩ, hơn nữa cha mẹ chồng bên kia nhiều ít cũng không hài lòng.
Những lời này, cô chưa bao giờ nói ra cả.
Thích Ngọc Tú không thấy nên không biết.
Nhưng còn Tiểu Bảo Châu làm sao con bé lại biết được?
Cô cảm thấy, con bé này không hề thật thà giống em hai nhà cô một chút nào cả, con bé rất nhanh trí, thông minh, lại hiểu rõ lòng người.
Nhưng mà càng như vậy, Thích Ngọc Linh ngược lại càng lo lắng, cũng phải thôi, nếu đứa nhỏ sống trong hoàn cảnh đầy đủ thì làm sao sẽ thấu hiểu lòng người đến như vậy? Cô đúng là vô cùng lo lắng cho cô bé. Cô xoa xoa đầu Bảo Châu, nói: “Bảo Châu, sang năm đi học đi, con cùng anh của con đều đi học"
Càng là đứa trẻ khôn khéo như vậy, càng không thể để cho nó tự do phát triển được.
Đi học, hiểu được càng nhiều tri thức, học càng nhiều đạo lý, như vậy mới là chuyện tốt.
Thích Ngọc Tú: “Đúng, anh cả cũng nói như vậy, em đã quyết định rồi, sang năm sẽ cho hai đứa nó đi học. Thích Ngọc Linh sợ em gái lo lắng về tiền, nói: “Chuyện tiền bạc em không cần phải lo lắng. Chị sẽ nói với anh rể em. Nếu hắn không nghe chị, chị sẽ bảo cháu em đưa tiền.
Thích Ngọc Tú chạy nhanh đến xua tay: “Không cần đâu ạ, anh cả cũng đã gửi cho em 30 đồng......"
“Số tiền đó không đủ, hằng ngày em cũng phải chi tiêu"
Thích Ngọc Tú: “Thật sự không cần......"
“Chuyện này còn gần một năm nữa, không cần phải nói sớm đến như vậy. Dù sao trong lòng chị hiểu rõ là được. Không nói cái này. Em xem con gà này, thật sự là béo nha, đã xông khói vậy mà vẫn còn được tám cân. Thích Ngọc Linh đã bắt đầu nói sang chuyện khác.
Nhưng thực sự là cô chưa từng thấy gà nào béo đến như vậy.
mắn"
Tiểu Bảo Châu cười: “Là chúng con may Linh: “Lần này dì tới đây, mang đi một chút đồ vật nhưng khi trở về lại cầm nhiều đến Thích Ngọc như vậy.
1088 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất