Chương 74: Chương 74
Thích Ngọc Linh lấy một con gà rừng Bảo Sơn bắt được để mang về, cũng coi như lưu lại một ấn tượng tốt.
Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Trước kia chị cả mang tới nhà em nhiều đồ như vậy, khi đó em không có gì đưa lại, chị cả đừng ghét bỏ em nhé"
Thích Ngọc Linh gõ nhẹ phía sau lưng em gái mình, nói: “Nói chuyện đó làm gì, người trong nhà, còn muốn khách sáo sao? Đi chuẩn bị đồ đi, chị đi làm tương cho em"
“Được.” Tiểu Bảo Châu mang ra ghế băng nhỏ, ba đứa trẻ xếp hàng ngồi với nhau, Tiểu Bảo Châu chống cằm, nói: “Thật sự là trùng hợp, đột nhiên mọi người đều nói muốn cho em đi học.
Bảo Sơn nghiêng đầu hỏi cô bé: “Vậy em có muốn đi học hay không?"
Bảo Châu gật đầu, nghiêm túc nói: “Có chứ, em muốn đi học, cũng muốn đi học đại học! Em muốn giống như anh Khương Lãng, em cũng muốn học đại học.
Cảm giác cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chính là một người ngốc nghếch.
Cô bé không muốn làm một người ngốc nghếch.
Bảo Sơn nghiêm túc: “Anh cũng muốn thế.
Hai đứa trẻ nhìn nhau rồi bật cười.
Đứa thứ ba trong nhóm “Chúng ta là ba đứa trẻ ngoan đệ nhất thiên hạ” lại bị loại ra bên ngoài, Tiểu Bảo Nhạc không cam lòng lay anh chị của mình, nói: “Em cũng muốn đi học nữa.
“Em còn nhỏ lắm"
Bảo Nhạc lời thề son sắt vỗ ngực: “Bảo Nhạc, thông minh, cần phải đi học!"
Hai người lớn từ đằng xa nhìn sang bên này đều nở nụ cười, nói: “Đúng đúng đúng, thông minh, con thông minh, chờ con lớn lên cũng đi học, có được không?"
Bảo Nhạc: “Được ạ!"
Tiểu Bảo Châu xấu xa hỏi: “Thế, nếu phải chọn giữa ăn thịt cùng đi học, em chọn cái nào vậy?"
Tiểu Bảo Nhạc lập tức lâm vào trong một vấn đề nan giải lớn nhất của cuộc đời nó. Nhóc con rối rắm nhìn chị của mình.
Bảo Châu nhẹ nhàng nói: “Chỉ có thể chọn một cái, em chọn cái gì?"
Bảo Nhạc nhăn mặt nhíu mày, thằng bé cả triệu lần không muốn phải chọn lựa như vậy.
Ăn thịt là niềm vui thú lớn nhất trên đời, nhưng mà, mọi người đều đi học, sao nhóc có thể không đi học được?
Anh bạn nhỏ cảm thấy chuyện này quá khó khăn.
Hơn nửa ngày, nó mới ngượng ngùng xoắn xít bảo: “Ăn, ăn thịt......"
Hu hu, nhóc nói thật, nhóc không khống chế được chính mình, vẫn là thích ăn thịt nhất.
Bảo Châu sờ cằm, nói với vẻ thở dài: “Haizzz!"
Tiểu Bảo Nhạc lớn tiếng: “Chị lại bắt nạt em"
Bảo Châu lớn tiếng hơn so với nó, lảnh lót nói: “Chị không có bắt nạt em, nếu có thể cho chị lựa chọn, chị sẽ lựa chọn đi học nha Cô bé không muốn trở thành người cái gì cũng đều không biết, cô bé rất muốn biết chữ, cô bé muốn biết số học, cô bé còn muốn biết thật nhiều từ ngữ xinh đẹp khác nữa.
Cô bé không muốn mình có mắt như mù.
Tiểu Bảo Nhạc quá kinh ngạc rồi, chị của nó vì đọc sách mà chọn không ăn thịt!
Trong lòng thằng bé lập tức trở nên kiên định, tuyệt đối không thể trêu chọc chị. Ngay cả thịt cũng có thể từ bỏ, thật sự là quá đáng sợ rồi!
Chỉ là nó còn nhỏ, nó không biết cách biểu đạt những suy nghĩ phức tạp như vậy, chỉ có thể nhìn chị, ôm lấy chân chị, cười lấy lòng rồi nói: “Chị ơi, em yêu chị nhất!"
Bảo Châu: “? ??"
Cô bé đưa tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai mình, nói: “Em nói nghe buồn nôn quá đi.
“Khương Việt, sách của cô đã tới rồi.” Nhân viên chuyển phát nhanh đem một cái rương sách đặt xuống, nói: “Tất cả đều ở trong này Khương Việt ký nhận cái rương sách to tướng này, do dự một hồi, không xác định nhìn về phía Hứa Đình, hỏi: “Em cảm thấy chỗ này...... Đủ chưa nhỉ"
Hứa Đình vội vàng nói: “Đủ, khẳng định đủ rồi!"
Chị đừng có đưa nhiều sách quá, khiến cho trẻ con nhà người ta nhìn thấy sách là muốn bỏ chạy đi nhé!
Học hành là phải từ từ tiến bộ mới được.
“Chị yên tâm, tuyệt đối đủ! !!"
Khương Việt mỉm cười, nói: “Chị cảm thấy hai người bạn nhỏ khẳng định sẽ rất thích, vì chị đã bỏ công để chuẩn bị quà tặng cho bọn họ.
Cùng lúc đó, Tiểu Bảo Châu vừa nhìn dì cả cô bé làm nấm tương, vừa cùng anh trai Bảo Sơn nhỏ giọng ríu rít.
“Mẹ khẳng định muốn đem tương đưa cho chị Khương, em cảm thấy, chị Khương khẳng định rất thích chúng ta vì chị ấy chuẩn bị lễ vật đó"
Chị ấy nhất định là rất thích!
Thu hoạch vụ thu thường kéo dài hơn nửa tháng.
Thời gian tương đối gấp rút nên khá mệt, qua mười ngày là có tiền, công việc mấy ngày sau đều là tuốt hạt bắp rồi đem phơi nắng.
Công việc này cũng không thoải mái, nhưng mà không có lương thực để thu thì càng mệt mỏi hơn.
Những người phụ nữ xếp thành một vòng tròn, hai trái bắp trong tay vung lên đảo tới đảo lui, liền thấy hạt bắp ào ào rơi xuống.
“Vợ góa của Điền Đại, nghe nói, con trai chị cô là công nhân?"
Thích Ngọc Tú đáp: “Đang tìm việc"
“Một tháng nhà chị cô tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Thích Ngọc Tú: “Không biết.
Bà chị dâu kia không đồng tình, nhìn Thích Ngọc Tú, lập tức nói ngay: “Vợ Điền Đại, cô nói lời này là không đúng rồi, cô là dì hai, chuyện này còn không hỏi được một chút sao? Cô là người lớn, đối với bọn nhỏ phải vô cùng quan tâm, hơn nữa đây vốn dĩ cũng không phải người ngoài...... Thích Ngọc Tú ngẩng đầu nhìn chị dâu họ Lý, nói: “Tôi không tò mò, cũng không muốn hỏi, việc này cũng không liên quan tới chị"
1075 chữ