Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 75: Chương 75

Chương 75: Chương 75


Phải nói rằng Thích Ngọc Tú là người có tính cách đặc biệt.
Còn người trong thôn...... cũng vốn đã quen rồi.
Rốt cuộc, cô cũng không có lý do gì để hỏi, không phải sao?
Chị dâu họ Lý tiếp tục nói: “Cô đó, tính tình chính là như vậy. Chuyện quan trọng cô đều không quan tâm, vậy cô quan tâm đến cái gì?"
Thích Ngọc Tú: “Quan tâm nhà tôi có thể ăn no hay không"
Chị dâu họ Lý: “..... Lời này cũng không sai.
Những người xung quanh cũng im lặng gật đầu.
Nhà mình được ăn no là quan trọng nhất. Họ hàng thân thích có tốt cũng chỉ thi thoảng giúp đỡ đôi chút. Hơn nữa, chị dâu họ Lý hỏi câu này cũng không phải là do tò mò. Nhà chị ấy có cô con gái mười bốn tuổi, hiện muốn tìm một mối tốt, nếu tìm được một công nhân ở thành phố thì thật là mãn nguyện.
Đính hôn trước, đợi hai năm sau sẽ kết hôn, như vậy không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, người ta có thể giúp Thích Ngọc Tú, như vậy tự nhiên cũng có thể giúp gia đình bọn họ?
Nói không chừng, còn có thể giới thiệu công việc cho đứa con nhỏ của cô ta? Chuyện này cũng không phải là không thể.
Quan hệ thống gia còn quan trọng hơn so với chị em trong nhà nhiều.
Chả hiểu vì sao Thích Ngọc Linh kia cứ giúp Thích Ngọc Tú nghèo khổ này làm gì? Cho cô ăn nhiều đúng là một sự lãng phí!
Chị dâu họ Lý ho khan một tiếng, nói: “Cháu trai cô không phải đang tìm đối tượng kết hôn sao? Cô thử nhìn Xuân Hoa nhà tôi mà xem? Xuân Hoa nhà tôi là đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần, ai cưới được nó chính là phúc phần tám kiếp. Không bằng gả đến nhà cô ? Cô nói với chị cô để hai đứa nhỏ gặp gỡ nhau một chút đi......"
Thích Ngọc Tú còn chưa kịp lên tiếng, chị dâu họ Vương đứng bên cạnh đã không chút khách khí cười lạnh nói: “Thật là buồn cười, nhà người ta làm sao coi trọng Xuân Hoa nhà thím được? Xuân Hoa nhà thím là hộ khẩu nông thôn, lớn lên cũng không xinh đẹp mấy, giờ cô còn bảo cô ấy lại giới thiệu một người như thế cho nhà mẹ đẻ hay sao?"
Chị dâu họ Lý quăng trái bắp trong tay xuống mà nói: “Chị dâu cả, chị có ý gì. Nhà tôi không tốt, không thể so với nhà chị sao? Ai mà không biết năng lực của nhà chị chính là bán con gái. Hừ, làm như không ai biết Lan Hoa nhà chị muốn tiền lễ hỏi đến một trăm đồng"
Chị dâu họ Vương: “Lan Hoa nhà tôi lớn lên xinh đẹp, như vậy rất xứng đáng"
“A phi!"
Hai bà chị dâu cứ thế mà lời qua tiếng lại.
Thích Ngọc Tú nhìn hai con người không đàng hoàng này, lặng lẽ đứng dậy, tìm đại đội trưởng, hỏi:
“Đại đội trưởng, ngày nào thì chúng ta bắt đầu nghỉ?"
Đại đội trưởng trả lời rõ ràng: “Lương thực này làm cũng như bình thường, phơi hai ngày là được, tùy tình hình, nếu mai có lương giao đến, ngày mốt sẽ trả lương cho mọi người, sau đó có thể nghỉ. Đối với những người làm việc chăm chỉ, trước nay ông đều nói chuyện rất tử tế. Thích Ngọc Tú gật đầu khi nghe được câu trả lời chắc chắn này, cô lập tức đi vào nhà vệ sinh. Mà lúc này hai bà chị dâu họ Lý và họ Vương đã ra tay túm tóc, hai người giật tóc nhau, đại đội trưởng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới: “Các người làm gì vậy? Không thể làm việc cho tử tế sao? Mỗi ngày không gây chuyện là không thoải mái đúng không? Mau nhìn xem, nhìn xem đã làm loạn đến cái dạng gì rồi, các người không thể yên ổn một chút à? Tôi thật là xui xẻo chết được, làm sao mà tôi quản lý được những xã viên đầu óc có vấn đề như các người chứ? Trong đầu các người toàn là phân sao? Nói cái gì cũng không hiểu đúng không?..."
Đại đội trưởng mắng chửi người khác, Tiểu Bảo Châu đều chứng kiến cả, quả thật là quá hung dữ.
Trong thôn quả nhiên không ai dám chọc đến đại đội trưởng, hai người phụ nữ cúi đầu, những người khác vùi đầu làm việc, đến nhìn cũng không dám nhìn.
Thích Ngọc Tú quay lại, trận mắng cũng đã kết thúc, cô ngồi xuống tiếp tục làm việc, nhìn hai bà chị dâu im lặng, cô có chút buồn cười, không phải vừa rồi bọn họ còn đang tranh cãi sao? Nhanh như vậy đã kết thúc rồi.
“Có phải vừa rồi cô tìm đội trưởng mách lẻo hay không?” Giọng điệu chị dâu họ Lý vô cùng khó chịu.
Thích Ngọc Tú nghi hoặc nhìn cô ta rồi hỏi: “Đầu óc chị toàn nghĩ xấu cho người khác sao?"
Chị dâu họ Vương cười lạnh: “Nếu cô không mách lẻo, sao đội trưởng lại tới mắng người?"
Hai bà chị dâu bất ngờ có thời gian ngắn ngủi đứng cùng một chiến tuyến. Thích Ngọc Tú phản ứng lại, cười lạnh chế nhạo bọn họ và nói: “Tôi cần gì mách lẻo, cứ cho mỗi người một quyền thì các người sớm phải im lặng rồi"
Nói xong, cô tiếp tục làm việc.
Không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào.
Hai bà chị dâu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cực kì khó chịu.
“Hừ"
Những phụ nữ trong thôn này đều không dễ chọc, nhưng mà sự thật là không ai dám trêu vào Thích Ngọc Tú. Sức mạnh của người phụ nữ này quá lớn.
Đánh không lại, bọn họ thật sự là đánh không lại! Cùng lắm...... Hai người chỉ dám trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Giữa trưa hôm đó, hai người tiến đến nói chuyện, chị dâu họ Vương không hài lòng nói: “Chỉ là một góa phụ, có cái gì mà đắc ý, lại còn dám mách lẻo"
1050 chữ


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất