Chương 76: Chương 76
Chị dâu họ Lý: “Không phải đâu, không có đàn ông nên mặt mày lúc nào cũng xám xịt khó chịu, lại còn khắc khổ nữa chứ, ha ha, như thế có gì mà tự hào. Nhà tôi có thể coi trọng cháu trai cô ta chính là cho cô ta mặt mũi, thế mà còn tưởng rằng tôi thật sự sợ cô ta không tán thành sao?” Chị dâu họ Vương không vui, nói: “Thím nói lời này không đúng rồi, thật ra tôi cảm thấy cháu trai cô ta và con gái nhà tôi phù hợp hơn.
Thấy lại sắp gây chiến, hai người vội vã dừng lại.
“Được rồi được rồi, chuyện này sẽ nói sau, hai người chúng ta sẽ phân bản lĩnh cao thấp sau. Bây giờ chúng ta phải cho cô ta một bài học.
Trong lời nói này, nghe cứ như cháu trai của Thích Ngọc Tú đã nằm dưới sự kiểm soát của hai người họ.
Thật không thể không nói, hai người này đúng là tự cho mình là người có mặt mũi.
“Đúng vậy, tôi cũng đã không vừa mắt cô ta lâu rồi.
“Chúng ta liên hợp đối phó cô ta?” Chị dâu họ Lý đề nghị.
Chị dâu họ Vương nhìn sang: “Thím là đồ ngốc sao? Chúng ta đánh thắng được cô ta chắc?"
...... Vậy thì, hãm hại cô ta?"
Chị dâu họ Vương càng không tán thành: “Thím đừng nằm mơ, đại đội trưởng thiên vị cô ta lắm, thím hãm hại cô ta, đại đội trưởng chắc chắn không tin chúng ta đâu.
Chị dâu họ Vương hùng hổ nói: “Đại đội trưởng chính là cái tên không có đầu óc, ai làm việc tốt thì sẽ chiếu cố, thím tin hay không, nếu thím hãm hại cô ta, đại đội trưởng không cần tra cũng sẽ bảo là do chúng ta làm.
Hai người cân nhắc nhìn xem sắc mặt của Thích Ngọc Tú, sau cùng phát hiện bản thân cũng không thể làm gì, nghĩ như vậy lại càng tức giận.
Chị dâu họ Lý: “Thật sự là quá đáng giận mà, đàn ông đều là một đám ngốc.
“Ngu xuẩn!"
“Thằng ngốc!"
“Không biết phân biệt tốt xấu"
Vì sao hai người lại nói như vậy, là do bọn họ chất chứa oán hận đã lâu.
Thực tế thì chưa chắc trong lòng các cô không biết rằng Thích Ngọc Tú cũng không hề mách lẻo, chẳng qua là bọn họ không vừa mắt Thích Ngọc Tú, nên mới cố tình nói như vậy mà thôi. Thích Ngọc Tú là một người phụ nữ, lại có thể nhẹ nhàng lấy được mười cái công điểm, rõ ràng là nuôi ba đứa con nhỏ quá vất vả, vậy mà vẫn không có ý định tái hôn. Hơn nữa, lúc ấy Điền Đại mất rồi, Thích Ngọc Tú vẫn nhất quyết sinh thằng bé thứ ba.
Theo những gì bọn họ nói thì trong tình huống như vậy, người ta sẽ không muốn giữ đứa nhỏ này, cứ đem cho người khác là tốt nhất. Vậy mà cô vẫn nuôi dưỡng thằng bé ốm đau kia, thậm chí một đứa sao chổi như Tiểu Bảo Sơn mà cô cũng không chịu đuổi đi. Người trong thôn này ai mà không xa lánh Tiểu Bảo Sơn đâu chứ.
Nhưng vì cách cư xử như vậy của Thích Ngọc Tú mà rất nhiều người lớn tuổi khen cô có tình có nghĩa.
Người ta còn nói rằng, Điền Đại có được một người vợ như vậy, thật đáng giá cả đời.
Cuối cùng thì một người đàn ông, bản thân có thể có tâm địa gian xảo, nhưng ai mà không hy vọng sẽ có người đối với mình tình thâm nghĩa trọng. Nếu không làm được thì chỉ có thể ở nhà nói vài câu trước mặt bố mẹ.
Đây chính là nguyên nhân, nhưng thật ra những người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi mới không vừa mắt Thích Ngọc Tú.
Hai người bọn họ chính là nằm trong số đó, cho nên lúc này đây, hai người họ rất muốn tìm điểm yếu của cô để trả đũa.
Thật là rắc rối.
Hai người nhìn thấy Tiểu Bảo Châu xách cái rổ nhỏ đưa cơm đến, bà chị dâu họ Lý chợt nảy ra một ý, cười khà khà, thấp giọng nói: “Này, tôi có chủ ý hay lắm......"
Chị dâu họ Vương nhanh nhảu nói: “Thím nhanh nói đi"
Chị dâu họ Lý nói nhỏ: “Chúng ta đánh không lại Thích Ngọc Tú, nhưng có thể gây khó dễ cho con gái cô ta mà"
Cô ta nhìn Tiểu Bảo Châu, cảm thấy đứa nhỏ này cả ngày hấp tấp, trông chẳng khác gì mẹ nó cả, thật là chán ghét.
Chị dâu họ Vương: “Này..."
Cô nhìn chị dâu họ Lý, cảm thấy người phụ nữ này nhân phẩm chẳng ra sao, tuy rằng cô cũng chướng mắt Thích Ngọc Tú, nhưng mà gây chuyện với một đứa bé thì cô không làm được. Một người lớn lại đi gây chuyện với một đứa nhỏ mới có sáu tuổi, nghĩ thôi đã thấy mất mặt.
“Như thế có được không?"
Chị dâu họ Lý liếc nhìn bằng ánh mắt hình tam giác, nói: “Có gì mà không được? Chị thử nghĩ đến Thích Ngọc Tú mà xem? Chị đánh lại cô ta không? Đánh không lại cô ta, làm cho con gái cô ta đau một chút, không sảng khoái sao? Tôi thấy chị chính là không được, ngày thường thì ăn nói hùng hồn, nhưng gặp chuyện không làm được gì hết. Đi đi đi, đồ đàn bà vô dụng, thật là không đáng tin cây"
Chị dâu họ Vương chịu không nổi sự khích tướng này: “Làm thì làm, ai thèm sợ chứ?"
Chị dâu họ Lý: “Chúng ta không thể giáp mặt được, bằng không người đàn bà hung dữ như Thích Ngọc Tú này nhất định có thể xông vào đánh người. Con bé không phải cần về nhà sao? Chúng ta mai phục ở trên đường núi, chị thu hút sự chú ý của nó, tôi đẩy nó một phen. Chị dâu họ Vương: “Hả?"
1051 chữ